Chương 742: Tô lão tam (6)
Diệp Lăng Thiên lấy thẻ căn cước ra thuê một phòng trong khách sạn, sau đó cầm thẻ phòng lên tầng, đương nhiên, anh cũng không đi đến gian phòng của mình, mà đi thẳng đến bên ngoài phòng Lý Vũ Hân ở, bắt đầu gõ cửa.
“Ai vậy?” Rất lâu sau khi gõ cửa Diệp Lăng Thiên mới nghe thấy tiếng Lý Vũ Hân.
Diệp Lăng Thiên mỉm cười, hiển nhiên, một cô gái như Lý Vũ Hân ở trong khách sạn, buổi tối sẽ không thể nào tùy tiện mở cửa cho người ta, cho dù là ai cũng có chút ý thức an toàn ấy.
“Xin chào, tôi là nhân viên phục vụ của khách sạn, làm phiền cô mở cửa.” Hiếm khi Diệp Lăng Thiên muốn đùa giỡn, thay đổi giọng nói, đứng ở vị trí mắt mèo không nhìn thấy mặt.
“Có chuyện gì?” Rõ ràng Lý Vũ Hân rất cảnh giác, đứng sau cửa tiếp tục hỏi.
“Thông tin đăng ký của cô ở quầy lễ tân có chút vấn đề, tôi cố ý đến xác nhận lại với cô, cô tên là Lý Vũ Hân phải không?” Diệp Lăng Thiên tiếp tục nói.
“Ồ, chờ một chút.” Rõ ràng Lý Vũ Hân tin tưởng rồi, thật ra chủ yếu nhất chính là phát hiện bên ngoài cửa chỉ có một người mà thôi.
Lý Vũ Hân mở cửa ra, khoảnh khắc cửa mở, lập tức nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đang cười xấu xa trước cửa ra vào.
“Lăng Thiên? Sao lại là anh, sao anh lại đến đây?” Lý Vũ Hân kinh ngạc hỏi.
“Có phải rất ngạc nhiên không, không ngờ là anh đâu nhỉ?” Diệp Lăng Thiên lại nở nụ cười, rất hiếm khi anh đùa giỡn như vậy.
“Anh không thấy vô vị à, đêm hôm khuya khoắt còn cố ý chạy đến đây đùa giỡn em như vậy.” Lý Vũ Hân tức giận nói. Sau khi nói xong thì đi vào, Diệp Lăng Thiên mỉm cười đi theo vào trong, đồng thời đóng cửa lại.
“Sau này buổi tối dù là ở khách sạn hay trong nhà, chỉ cần là kẻ không quen biết, cho dù là ai hay lấy lý do gì thì cũng đừng mở cửa, như vậy rất nguy hiểm.” Diệp Lăng Thiên vừa đi vào vừa nói với Lý Vũ Hân.
“Sao anh lại đến đây? Lúc trước gọi điện thoại anh cũng không nói là muốn đến đây, sao đột nhiên lại đến rồi? Thế nào? Là không yên tâm về em sao?” Lý Vũ Hân hỏi.
Diệp Lăng Thiên cười, để túi xách sang một bên, ngồi xuống ghế nói: “Em muốn nghe lời nói thật không?”
“Đương nhiên.” Lý Vũ Hân vừa rót một cốc trà cho Diệp Lăng Thiên vừa nói.
“Lời nói thật chính là anh ở nhà một mình, rất muốn tìm người trò chuyện, nhưng cũng không tìm được người nào khác, chỉ nhớ đến em.” Diệp Lăng Thiên ăn ngay nói thật.
Lý Vũ Hân nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói như vậy, khuôn mặt lập tức đỏ lên, nhưng lại mạnh miệng nói: “Anh cũng chính là khi cô đơn mới nhớ đến em.” Mặc dù nói như vậy, nhưng rõ ràng giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều, câu này của Diệp Lăng Thiên cũng không tính là lời âu yếm gì nhưng lại thật sự đánh trúng nơi mềm mại nhất trong lòng cô.
Diệp Lăng Thiên nhận lấy trà của Lý Vũ Hân uống một ngụm, sau đó lại nói với Lý Vũ Hân: “Còn nguyên nhân thứ hai, hôm nay anh đến đây là bởi vì ngày mai anh muốn tự mình tham gia đàm phán.”
“Vì sao? Anh không tin tưởng em?” Lý Vũ Hân nhíu mày.
“Không, trong lòng em cũng rõ ràng, giữa chúng ta đã không còn tồn tại loại chuyện tin tưởng hay không tin tưởng này rồi. Vốn cho rằng em đến đây cũng chỉ cần vài ngày là có thể giải quyết xong chuyện, nhưng không ngờ đã mười ngày trôi qua mà vẫn là chưa có kết quả rõ ràng, dựa theo phân tích của em, đoán chừng đợi thêm hơn nửa tháng nữa cũng không chắc chắn có thể giải quyết xong chuyện này.
Đầu tiên, anh không hi vọng em cứ luôn ở bên ngoài, em như vậy rất cực khổ, công ty bên kia cũng có nhiều chuyện không thể thiếu em, rất nhiều chuyện anh vốn không làm được. Trước đó anh đã nói với em, anh hi vọng có thể mau chóng giải quyết xong chuyện này, vì vậy, lúc đó sau khi nói chuyện điện thoại với em xong, anh gọi điện thoại cho lãnh đạo của thành phố Y nói chuyện này.
Đối phương đồng ý với anh, chiều mai ông ta sẽ phái người đến bên này, đàm phán với người phụ trách ở bên này cùng anh, anh nghĩ có người của ông ta ra mặt, chắc hẳn sẽ nhanh chóng giải quyết xong chuyện này. Tranh thủ ngày mai hoặc ngày kia giải quyết xong toàn bộ chuyện bên này, sau đó em trở về Đông Hải cùng anh, công ty bên kia còn rất nhiều chuyện chờ em đấy, mặt khác, anh cũng có niềm vui bất ngờ dành cho em.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Rốt cuộc là niềm vui bất ngờ gì? Anh đã nói hai lần rồi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Cuối cùng Lý Vũ Hân cũng tò mò rồi.
“Chuyện này chờ em về Đông Hải sẽ biết, bây giờ không thể nói cho em, anh tin rằng em sẽ thích niềm vui bất ngờ này.” Diệp Lăng Thiên vẫn giữ kín không nói ra.
“Nếu quả thật như lời anh nói, lãnh đạo kia của anh là nhân vật lớn, như vậy thật sự có thể nhanh chóng giải quyết xong xuôi chuyện này, hơn nữa, chúng ta cũng có thể ép giá xuống mức thấp nhất để mua lại nhà máy này.” Lý Vũ Hân không tiếp tục để ý đến niềm vui bất ngờ của Diệp Lăng Thiên nữa, trái lại thảo luận chuyện công việc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!