Chương 707: Gặp riêng lục oánh (13)
Diệp Lăng Thiên bước ra từ sân bay thành phố Y thì nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh đang đợi anh ở cổng sân bay.
“Sao em lại tới đây?” Diệp Lăng Thiên có chút kinh ngạc.
“Tới đón anh chứ sao nữa, em lái xe của ba em đến, một chiếc xe già khú đế.” Hứa Hiểu Tinh cười nói với Diệp Lăng Thiên.
“Mẹ em gần đây tâm trạng thế nào?” Diệp Lăng Thiên vấn nói.
“Vẫn ổn, bà ấy vẫn chưa biết tình hình cụ thể mà chỉ nghĩ đơn giản là ba em thật sự không sao hết, bà ấy tin những gì anh đã nói với bà ấy.”
“Như vậy cũng tốt, anh đã mang tiền đến rồi, tranh thủ mấy ngày này trả lại tiền cho mấy nhà đầu tư rồi ký một lá thư xác nhận với họ và thương lượng với cảnh sát, nói gì đi nữa thì cũng phải để ba em tại ngoại trước rồi chờ xét xử, phải đưa người ra trước đã, những chuyện khác nói sau, ước chừng chỉ cần trả lại tiền thì sẽ không có vấn đề gì lớn, hiện tại hy vọng duy nhất là có thể bắt được người đó càng sớm càng tốt.
Hứa Hiểu Tinh im lặng, cả hai lên xe, Hứa Hiểu Tinh lái xe, một lúc lâu sau Hứa Hiểu Tinh mới nói với Diệp Lăng Thiên: “Lăng Thiên, em đã hỏi Vũ Hân, Vũ Hân nói với em rằng, 120 tỷ này là anh mượn từ chỗ Lục Oánh, đúng không?”
“Đúng vậy, không có nhiều tiền như vậy, những người mà anh quen thì chỉ có bà ấy là có nhiều tiền để cho mượn.” Diệp Lăng Thiên không không giấu giếm, nói ra sự thật.
“Em sẽ trả số tiền này cho bà ấy.” Hứa Hiểu Tinh nghiêm túc nói.
“Em lấy gì để trả cho bà ấy?” Diệp Lăng Thiên trực tiếp hỏi.
“Em… Em… Không biết, nhưng em sẽ cố hết sức để trả.”
“Em quá quan trọng hoá vấn đề rồi, Hiểu Tinh. Tiền là do anh mượn của Lục Oánh thì liên quan gì đến em chứ? Cho dù em muốn trả đi nữa thì Lục Oánh có nhận của em không? Hơn nữa, em lấy cái gì để trả? Được rồi, đừng suy nghĩ về chuyện này nữa.
Chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè với nhau đừng nói đến chuyện tiền bạc. Còn nhớ khi anh muốn mở một quầy hàng bán thịt nướng, em đã không ngần ngại mà cho anh mượn tiền, hơn nữa, khi anh chuẩn bị mở cửa hàng đầu tiên, chính em đã trực tiếp đã đưa thẻ và mật khẩu của em cho anh, trong thẻ là toàn bộ số tiền mà em có, em có thể cho anh mượn tất cả số tiền không chút nghĩ suy chẳng lẽ anh lại không làm được?
Được rồi, như vậy đi, về số tiền này, nếu bắt được người, cảnh sát cưỡng chế thu hồi được số tiền phi pháp thì hiển nhiên sẽ trả số tiền đó lại cho em, đến lúc đó truy nộp bao nhiêu thì nộp còn lại bao nhiêu em trả cho anh, phần còn lại em không cần lo. Hiện tại trong tay anh còn mấy công ty, lợi nhuận hàng năm cũng không ít, 120 tỷ này đối với anh mà nói cũng không phải là không gánh nổi. Sau này, chúng ta đừng nói về chuyện này nữa.” Diệp Lăng Thiên từ tốn nói.
“Nhưng mà em… Nhưng… Em… Dù sao dây cũng là 120 tỷ chứ không phải là một hai triệu. Hơn nữa, em nghe Vũ Hân nói rằng anh vốn dĩ muốn bán cổ phần của công ty để thu về 120 tỷ cho em, chứ không phải tiền Lục Oánh cho anh mượn. Diệp Lăng Thiên, tại sao anh lại ngốc như vậy? Anh là ai? Anh phải biết đây là 120 tỷ đó, 120 tỷ có thể mua được bao nhiêu thứ, anh vì em mà làm như vậy có đáng không?”
“Lúc đầu em đem toàn bộ tiền tiết kiệm cho anh mượn, em nghĩ có đáng không?” Diệp Lăng Thiên hỏi lại.
“Chuyện này khác.”
“Vì sao lại khác? Bản chất là như nhau, đều là tiền tiết kiệm cả, không cần quan tâm nhiều ít.”
“Đó là bởi em thích anh, em yêu anh, em nguyện vì anh mà cho đi tất cả, chẳng sợ sẽ không nhận được bất kỳ hồi báo nào.” Hứa Hiểu Tinh nghiêm túc nói.
Nghe Hứa Hiểu Tinh nói, Diệp Lăng Thiên im lặng, không nói gì, anh không biết phải nói gì, cũng không thể nói những lời kiểu: “Anh cũng yêu em, cũng nguyện ý sẽ cho đi tất cả vì em.”
“Coi như là anh báo đáp lại sự giúp đỡ của em lúc trước đi, không có sự giúp đỡ của em trước kia thì sao có được ngày hôm nay? Được rồi, không nói chuyện này nữa, hãy nói chuyện khác đi.” Diệp Lăng Thiên gạt đề tài này sang một bên.