CHƯƠNG 67: HỢP TÁC (10)
Sau khi Ravel nói xong thì dẫn phiên dịch viên ra ngoài, chắc chắn là tìm nơi nào đó gọi điện thoại báo cáo. Trong phòng chỉ còn lại Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân, cùng với đồ ăn để trên bàn.
“Hôm nay cô khiến tôi rất bất ngờ.” Diệp Lăng Thiên vừa ăn vừa bình tĩnh nói.
“Sao vậy?” Cuối cùng Lý Vũ Hân cũng có thời gian tập trung ăn uống.
“Lúc đầu tôi hơi lo lắng là tối nay cô sẽ biểu hiện quá… nhiệt tình, vậy những cố gắng của chúng ta lúc trước đều uổng phí. Không ngờ cô lại biểu hiện xuất sắc như vậy, đủ để khiến tôi ngạc nhiên rồi. Thậm chí tôi còn cảm thấy có phải mình đã xen vào chuyện của người khác không, cho dù tôi không lấy phần tài liệu kia ra, tin rằng cô vẫn có thể biểu hiện xuất sắc.” Diệp Lăng Thiên cười nói với Lý Vũ Hân.
“Anh là đang khen tôi hả? Đúng là không dễ dàng gì, từ trong cái miệng cộc cằn này của anh nói ra mấy câu cũng khó, không ngờ hôm nay anh lại chủ động khen tôi, khiến tôi rất ngạc nhiên đấy.”
Lý Vũ Hân vui vẻ nói, sau đó tiếp tục: “Chuyện cũng không phải như thế, tôi đâu có ngốc. Nhưng cho dù là người mạnh mẽ thông minh bao nhiêu đều sẽ bị cảm xúc dẫn đường, lúc trước tôi cũng thế. Tôi rất muốn hợp tác với Ale cũng muốn bàn bạc thành công hạng mục này, hơn nữa tôi cũng không gánh vác nổi hậu quả của chuyện thất bại, cho nên quyết định này tôi hoàn toàn không có cách nào giữ vị trí chủ động, chỉ có thể đi theo chân bọn họ.”
“Nhưng anh đã cho tôi lòng tin, vì anh đã tìm thấy nhược điểm của bọn họ, hơn nữa tôi đã làm theo cách của anh, anh tự ý nghe điện thoại cũng đã không cho tôi cơ hội thu binh. Nếu đã tới bước này rồi, tôi cũng không có áp lực hay lo lắng gì nữa. Cho dù chuyện này có thành công hay không, lần này anh đã giúp tôi một chuyện rất lớn, tôi cực kỳ cảm ơn anh.”
“Ăn đi.” Sau khi Lý Vũ Hân nói xong, Diệp Lăng Thiên chỉ gật đầu chứ không nhiều lời.
“Bệnh tình của Diệp Sương sao rồi? Hôm qua Hứa Hiểu Tinh gọi điện thoại cho tôi, tôi hỏi cô ấy tình hình của Diệp Sương, cô ấy nói trước mắt coi như ổn định, nhưng bác sĩ cũng không thể chắc chắn bây giờ có xem như thành công hay không. Hôm nay đã đỡ hơn chưa?” Lý Vũ Hân hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Đã tự chủ được việc đi vệ sinh, hơn nữa mỗi ngày đều đỡ hơn nhiều, bác sĩ nói đây là một hiện tượng tốt, đợi bài tiết nước tiểu mỗi ngày có thể theo lượng bình thường, hơn nữa không xuất hiện tác dụng phụ khác và chức năng cơ thể ổn định lại, sẽ có thể kết luận là phẫu thuật hoàn toàn thành công.” Diệp Lăng Thiên bình tĩnh nói.
“Tôi tin chắc chắn Diệp Sương sẽ không sao, xin lỗi Diệp Lăng Thiên, thật ra tôi thật sự không nên gọi anh qua đây lúc này, tôi cảm thấy mình quá độc ác.” Lý Vũ Hân hơi áy náy nói.
“Lúc trước cô đã nói rồi mà, cô là một Giám đốc chuyên nghiệp, cho nên cô phải đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu. Cái khác không cần nói nhiều, cô biết không, tôi là một người bảo thủ, trừ khi cô không đến, nếu không tôi chắc chắn sẽ đi theo. Cô là vì công việc, tôi cũng là vì công việc, cho nên không cần nói nhiều cái gì cả, cô ăn đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Sau khi Diệp Lăng Thiên nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài, từ sau khi đi cùng với Lý Vũ Hân, anh đã có thói quen tránh đi khi hút thuốc. Dù sao hút thuốc bên cạnh một người đẹp, hơn nữa người đẹp ngày còn không thích người khác hút thuốc, cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Diệp Lăng Thiên đứng cạnh cửa hút thuốc, không hợp với khách sạn có phong cách tao nhã xa hoa cho lắm, đáng tiếc, Diệp Lăng Thiên vốn đã không phải một người hiểu nghệ thuật.
Đợi chừng hai tiếng, đến mức Lý Vũ Hân ở bên trong cũng đứng ngồi không yên, đi ra sảnh lớn uống cà phê cùng với Diệp Lăng Thiên, Ravel mới vội vàng đi vào từ bên ngoài.
“Xin lỗi cô Lý, khiến cô đợi lâu rồi.” Ravel áy náy nói.
“Không sao, nếu tôi đã đồng ý sẽ đợi anh ở đây thì tôi sẽ luôn đợi, không chỉ người phương Tây các anh, chúng tôi cũng rất giữ lời.” Lý Vũ Hân cười khẽ nói.
“Tôi biết tôi biết, rất là cảm ơn, à cô Lý, điều kiện các cô đưa ra thật sự không còn cơ hội để thương lượng sao?” Ravel sa sút và mong chờ nói với Lý Vũ Hân.
Thấy vẻ mặt và giọng điệu của anh ta, Lý Vũ Hân thầm run lên, cảm thấy hơi căng thẳng. Dường như cô đã nhận ra công ty Ale không thể chấp nhận điều kiện này từ vẻ mặt của Ravel. Lý Vũ Hân nghĩ, nếu mình tiếp tục cứng rắn, có lẽ việc hợp tác của hai bên sẽ thật sự thất bại, cô cũng rất khó gánh vác hậu quả này. Cho nên lúc này áp lực trong lòng Lý Vũ Hân càng lớn hơn.
“Ngài Ravel, thật sự không còn cách nào đâu, tôi đã cố hết sức rồi. Nếu quý công ty thật sự không thể chấp nhận thì thôi vậy, cảm ơn anh, ngài Ravel.”
Lý Vũ Hân đứng lên vươn tay chuẩn bị bắt tay tạm biệt Ravel. Diệp Lăng Thiên ngồi xem hiểu rõ Lý Vũ Hân có thể tiếp tục vờ tha để bắt thế này phải cần bao nhiêu nghị lực và can đảm.