Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

CHƯƠNG 628: KHÔNG CÓ EM KHÔNG ĐƯỢC (2)

“Những tình huống này sao em biết rõ ràng như vậy?” Diệp Lăng Thiên cau mày hỏi, phải biết là Lý Vũ Hân đến văn phòng mới chỉ có mấy giờ mà thôi, sao cô có thể biết cặn kẽ hơn cả Diệp Lăng Thiên?

“Vừa rồi em đã gọi điện thoại cho Cửa hàng trưởng của cửa hàng này đến đây để hỏi trực tiếp. Đợi chút nữa lái xe đưa em đi cửa hàng ở gần đây xem một chút để tìm hiểu cặn kẽ tình hình. Nếu như tình hình thật đúng như cửa hàng trưởng này nói thì để Phòng thị trường đi xung quanh đây để khảo sát thị trường, gửi bản đánh giá thị trường hoàn chỉnh lên. Nếu kết quả đánh giá thị trường cuối cùng chứng minh rằng chi tiêu của chúng ta cho cửa hàng này không mang lại lợi nhuận cao thì em đề nghị nên đóng cửa cửa hàng ngay lập tức và sử dụng các nguồn lực ở đây cho các cửa hàng khác.” Lý Vũ Hân nói rất trực tiếp.

Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu, nói: “Được rồi, sau khi ăn cơm thì chạy qua đó một lượt.”

“Lăng Thiên, em cảm thấy đối với tình hình cụ thể của công ty anh không biết cặn kẽ, không phải lúc ấy em đã nói rồi sao? Anh nên tổ chức một cuộc họp trực tuyến cho tất cả cấp bậc Cửa hàng trưởng trở lên mỗi tháng một lần, bao gồm cả Đông Hải và phía bên thành phố Y, sau này cũng sẽ bao gồm cả Cửa hàng trưởng của tất cả các chi nhánh. Cửa hàng trưởng là nhân viên quản lý tuyến đầu, trao đổi trực tiếp với họ chúng ta mới có thể hiểu rõ tình hình thực tế nhất, bao gồm nhu cầu của từng cửa hàng và từng khách hàng, đây là yêu cầu cơ bản nhất của dịch vụ ăn uống chúng ta làm. Em đã xem biên bản cuộc họp của công ty. Sau khi em rời đi, tổng cộng anh mới chỉ có mở một cuộc họp toàn thể, được tổ chức vài ngày sau khi em rời đi. Hơn nữa lúc đó chi nhánh thành phố Y còn chưa lắp đặt thiết bị TV và điện thoại. Nói cách khác, yêu cầu mỗi tháng họp thường kì các Cửa hàng trưởng anh chưa từng tổ chức một lần nào. Như vậy thì sao anh có thể hiểu rõ ràng chi tiết tình hình cụ thể của từng cửa hàng?” Lý Vũ Hân nói vừa nói vừa không nhịn được quở trách Diệp Lăng Thiên.

“Em thực sự không yên tâm chút nào khi giao công ty cho anh, hơn nữa là càng ngày càng lo lắng hơn.” Lý Vũ Hân lại nói tiếp một câu, có thể thấy được cô rất tức giận.

“Như vậy đi, Vũ Hân, ngày mai anh sẽ bảo Tiểu Lâm sắp xếp một sinh viên đại học của công ty thay em qua bên kia hỗ trợ giảng dạy mấy tháng, em thì không nên đi, em cũng nhìn thấy một đống việc lộn xộn của công ty rồi đấy, em không ở anh thật sự không đối phó được, nếu như công ty xảy ra vấn đề gì thì đó chính là không thể cứu vãn được. Em thấy thế nào?” Diệp Lăng Thiên sau khí cười một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói.

“Thay em?” Lý Vũ Hân hơi ngạc nhiên sau khi nghe những Diệp Lăng Thiên nói.

“Đúng, tìm một sinh viên đi thay em hỗ trợ giảng dạy mấy tháng. Phía bên Phòng giáo dục anh sẽ đi chào hỏi, nếu như có thể thì mai hoặc là hôm nào đó, anh sẽ sắp xếp lái xe đưa cô ta đi M Thành, phía bên kia anh bảo Trịnh Long đón. Đúng lúc anh cũng muốn bố trí Trịnh Long đi chuẩn bị cho công việc xây dựng trường học mới.

Em xem, công việc trên cái bàn này anh thấy cho dù tối này em tăng ca cũng chưa chắc có thể làm xong đúng không? Chắc là em biết rõ, anh không phải người quản lý tài giỏi thấu đáo, giống như Vương Lực vừa nói, anh có thể làm một vị Chủ tịch tốt nhưng anh không làm nổi Tổng giám đốc.

Anh có thể làm người quản lý cao nhất trên danh nghĩa, nhưng anh lại không thể trở thành một người quản lý cao nhất một cách cụ thể. Việc này quyết định như vậy đi. Em vẫn còn ở chỗ Hứa Hiểu Tinh kia sao?” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ sau đó hỏi.

“Đúng.” Lý Vũ Hân gật đầu.

“Căn hộ em thuê trước đây đâu?”

“Trả rồi, trước khi đi đã trả lại rồi.”

“Như vậy đi, em cứ ở chỗ Hứa Hiểu Tinh trước đã, cuối tuần này anh với em đi xem phòng. Tiền nhà sẽ ứng trước cho em từ chi tiêu tài chính của công ty, sau đó sẽ trừ vào lương và hoa hồng của em.

Mặt khác, lúc em rời đi là từ chức đi. Ngày mai tới công ty một lần nữa ký kết hợp đồng lao động mới, tiền lương gì đó chúng ta cũng bàn lại một lần nữa. Đây là chìa khoá xe của em, trong khoảng thời gian em không ở đây vẫn luôn đỗ ở dưới lầu công ty, không ai lái nó, lúc anh kết hôn không dùng xe, có lái mấy ngày, anh vừa gọi tài xế lái tới, bây giờ đỗ ở dưới lầu, ngày mai em tự lái xe đi làm.

Ngoài ra phải nhanh chóng chuẩn bị số điện thoại di động, tốt nhất là có thể tiếp tục sử dụng số cũ, dù sao rất nhiều khách hàng chỉ biết số điện thoại di động trước đây của em. Trước hết em hãy hoàn thành mọi việc ở hai công ty, sau đó tìm thời gian để triệu tập lại cuộc họp chung toàn bộ nhân viên, cả hai công ty đều mở.

Cứ như vậy đi. Được rồi, đến giờ tan sở, sau này còn nhiều thời gian, phải làm thêm giờ cũng không vào một ngày hôm nay. Lát nữa anh gọi Trần Quân, Vương Lực, Tiểu Lâm và một số lãnh đạo cấp cao khác của hai công ty đến đi ăn cùng nhau, coi như là để mọi người biết em trở về, trao đổi tình cảm, anh làm chủ.” Diệp Lăng Thiên một mạch sắp xếp rất nhiều việc, hoàn toàn không có ý để Lý Vũ Hân nói không.

Lý Vũ Hân nhíu mày, thật lâu không nói gì, cuối cùng mới nói: “Cho dù dựa theo sự sắp xếp của anh như vậy thì em cũng phải tự mình đến đó một chuyến. Em còn có rất nhiều thứ ở bên kia, đến đó lấy về. Mặt khác, em phải đích thân đến nói lời tạm biệt với bọn trẻ.”

“Được thôi, em có thể tự mình sắp xếp thời gian, đến lúc đó công ty sẽ cử tài xế lái xe đi với em. Tan tầm đi, anh bảo Tiểu Lâm đi liên lạc với mấy người họ, buổi tối cùng nhau ăn cơm.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó tự mình đi vào phòng làm việc của Tiểu Lâm, bắt đầu phân công công việc cho Tiểu Lâm.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!