“Đêm qua? Không có đâu? Không thể nào.” Trịnh Long trợn to mắt nhìn Lý Vũ Hân lần nữa, cảm thấy không thể tin được.
“Đi theo tôi.” Lý Vũ Hân nhìn Trịnh Long một chút, sau đó cô đi ra ngoài, vào trong sân, chỉ về phía mấy cái tàn thuốc cô để dưới đất nói: “Vậy cậu thử nói xem, mấy cái này giải thích thế nào? Đây là sáng hôm nay lúc tôi quét rác đã phát hiện ra, cạnh cửa sổ của tôi có một cái, trong sân có một cái, còn một cái ở ngoài cổng, tổng cộng là ba cái.”
“Tàn thuốc thôi mà, đâu có nghĩa là Diệp tổng đã từng đến đây. Tuy tôi không hút thuốc lá nhưng có thể là do thôn dân ở xung quanh đây ném vào thì sao.” Trịnh Long bị Lý Vũ Hân hỏi cho bối rối.
“Anh có biết loại thuốc này không?”
“Trước kia tôi cũng hút thuốc nên không lạ gì loại thuốc này, sao vậy?”
“Loại này ở M thành có bán không? .”
“Hình như không có, ít nhất là trong huyện thành không có.”
“Vậy anh cảm thấy thôn dân ở đây hút nổi loại thuốc này à?”
“Loại thuốc này hơn trăm nghìn một bao, dường như thôn dân ở đây không hút nổi thật.”
“Trước giờ Diệp Lăng Thiên chỉ hút loại thuốc này, anh ấy hút thuốc rất kén chọn nên chỉ hút một loại này. Lúc đầu tôi vẫn chỉ cảm thấy là anh ấy đã từng tới đây, nhưng sau khi xem điện thoại của anh xong thì tôi đã tin tưởng một trăm phần trăm rồi, nhất định đêm qua anh ấy có tới đây. Trịnh Long, anh vẫn muốn tiếp tục lừa dối tôi ư?” Lý Vũ Hân trừng mắt nhìn Trịnh Long lần nữa.
“Chị Vũ Hân, không phải tôi muốn lừa gạt chị mà là tôi thật sự không biết tối qua Diệp tổng có tới đây hay không, không phải tối qua tôi đi canh hang chuột cho chị đấy sao, sau khi làm xong tôi liền trở về phòng đi ngủ và cũng không phát hiện ra cái gì lạ, tôi cũng không nghe thấy tiếng bước chân nào, tôi thật sự không biết mà.” Trịnh Long vội vàng giải thích.
“Tôi muốn về Đông Hải, có một số việc tôi nhất định phải hỏi anh ấy cho rõ ràng. Đưa điện thoại của anh đây cho tôi.” Lý Vũ Hân nhìn Trịnh Long.
“Để làm gì?”
“Đưa cho tôi, tránh cho anh mật báo cho anh ấy. Cậu đi mượn thôn trưởng Lưu cái xe đạp rồi đưa tôi đi huyện thành, tôi phải nhanh chóng lên máy bay, tôi muốn về Đông Hải một chuyến. Có một số việc tôi nhất định phải nhận được câu trả lời chắc chắn từ anh ấy, nếu không tôi không thể nào yên tâm ở lại đây được.” Lý Vũ Hân cắn răng nói.
Diệp Lăng Thiên gắng sức lái xe, cuối cùng vào năm giờ chiều trước hôn lễ một ngày đã về tới nhà. Diệp Lăng Thiên đỗ xe ở dưới nhà rồi đi lên lầu, cả người vô cùng mệt mỏi, quầng thâm mắt rất đậm, sau khi về đến nhà anh đi nhìn ngó khắp nhà một chút, Diệp Sương không ở nhà. Diệp Lăng Thiên đem điện thoại đã hết pin cả một ngày đi sạc điện rồi sau đó cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa, tắm rửa xong đi ra vừa hay nhìn thấy Diệp Sương mở cửa đi vào.
“Anh, cuối cùng thì anh cũng về rồi.” Diệp Sương nhìn thấy Diệp Lăng Thiên ở nhà thì rất là kinh ngạc.
“Sao vậy? .”
“Còn sao nữa, anh đi ra ngoài không mang theo sạc pin, điện thoại thì tắt máy, chị dâu tìm anh sắp phát điên rồi đó. Nào có ai giống như anh chứ, ngày mai kết hôn rồi mà hai ngày trước lại biến mất không thấy đâu, điện thoại cũng tắt máy.” Diệp Sương tức giận nói.
“Tìm anh có chuyện gì à? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Sao em biết được, ngày mai cử hành hôn lễ rồi thì chắc chắn ít nhiều cũng vẫn có chút chuyện phải xử lý, anh, anh đúng là quá vô trách nhiệm rồi đấy. Anh mau gọi điện thoại cho chị dâu đi.”
Diệp Lăng Thiên ngẫm lại thấy Diệp Sương nói cũng đúng, anh nhìn xung quanh một chút, nói ra: “Điện thoại của anh hết pin vừa mới sạc được một chút, được rồi, anh sẽ trực tiếp tới nhà cô ấy một chuyến xem rốt cuộc có chuyện gì, tối nay anh không ăn cơm nhà đâu, em ăn một mình nhé. Tối nay anh cũng có chút việc phải xử lý, đến lúc đó anh sẽ bảo mấy người Trần Tuấn Lương tới hỗ trợ bố trí một chút.”
“Thôi thôi em chịu thua anh đấy, anh đúng là chú rể không vội vàng nhất trên thế giới.” Cuối cùng Diệp Sương vẫn không quên oán giận mấy câu với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên không để ý đến Diệp Sương, trực tiếp ra cửa rồi lái xe tới nhà Lý Yến. Đối với việc này, anh biết mình làm không tốt, cho dù bắt đầu theo cách nào thì anh cũng có lỗi với Lý Yến, giống như Diệp Sương nói, làm gì có chú rể nào trước khi kết hôn một ngày lại mất tích, hơn nữa anh còn lén đi gặp người yêu cũ nữa chứ, mặc dù anh chỉ đi qua nhìn một chút, cũng không làm cái gì, ngay cả một lời cũng không nói.
Diệp Lăng Thiên đi thẳng tới nhà Lý Yến, sau khi vào nhà Lý Đông Sinh nói với Diệp Lăng Thiên rằng Lý Yến đang ở khách sạn để sắp xếp chuyện hôn lễ ngày mai, sau đó, Diệp Lăng Thiên lại lái xe tới khách sạn nơi tổ chức hôn lễ, cuối cùng anh gặp được Lý Yến ở trong một phòng bao riêng, Lý Yến đang cùng với một cô gái kiểm tra lại tiến trình hôn lễ với người chủ trì, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đi vào, Lý Yến mở to hai mắt nhìn.
“Điện thoại hết pin, vừa về đến nơi là anh tới nhà em nhưng ba mẹ em nói là em đang ở khách sạn, cho nên anh tới đây.” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến, cười nói.
Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên, lộ ra nụ cười mỉm, nói ra: “Trước hôn lễ có rất nhiều chuyện phải xử lý, may mà anh trở về đúng lúc nếu không có rất nhiều chuyện em cũng không biết phải làm sao bây giờ. Suốt quãng đường anh không nghỉ ngơi cho tốt, quầng thâm mắt đậm quá kìa, ngồi đi.”
Hôn lễ tưởng đơn giản nhưng lại phải chuẩn bị rất nhiều thứ và thủ tục lằng nhằng nên lại trở nên hết sức phức tạp. Khi ngồi ở kia bắt đầu nói chuyện với người chủ trì, Diệp Lăng Thiên mới phát hiện ra có rất nhiều chuyện mình không biết, ví dụ như xe hoa vẫn chưa chuẩn bị xong, chú rể cũng chưa chắc chắn, mình kết hôn nhưng quần áo vẫn chưa mua chớ nói chi là mua váy cưới đặt chỗ trang điểm cho Lý Yến, chuyện tương tự như vậy còn rất nhiều. Gần như một mình Lý Yến đã chuẩn bị xong hết chuyện tiệc rượu trong hôn lễ, những chuyện này đều nên để đằng trai làm thì đúng hơn nhưng Lý Yến lại không thể không làm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!