Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

CHƯƠNG 566: CHỤP LÉN (9)

Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương, rất lâu sau mới lên tiếng: “Không có tại sao, anh chính là không để em và cậu ta ở bên nhau, đây chính là lý do.”

“Ha ha ha” Diệp Sương không nhịn được cười, tiếng cười này là tiếng cười không biết làm sao và đau lòng, vừa cười vừa chảy nước mắt.

“Anh, quả thực em không nghĩ tới anh sẽ là một người như vậy, em nói cho anh biết, cả đời này em không phải anh ấy không lấy chồng, có bản lĩnh anh đánh chết em và anh ấy đi, nếu không, em vĩnh viễn cũng sẽ ở bên anh ấy. Sau này, em cũng không có người anh này nữa, cảm ơn công ơn nuôi dưỡng nhiều năm như vậy của anh với em, nhưng chuyện này, em không có cách nào tha thứ cho anh, vĩnh viễn cũng không có cách nào” Diệp Sương nói lời cuối cùng, sau khi nói xong xoay người rời khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên, lúc đi lưu lại là vô cùng không biết làm sao và thương tâm.

Diệp Lăng Thiên đứng ở đó, ngơ ngác nhìn Diệp Sương chạy ra ngoài, trái tim anh giờ phút này đau giống như đao vặn vậy, đau đến nỗi anh cũng cảm giác có chút không cách nào hô hấp được. Anh làm tất cả cũng là vì Diệp Sương, nhưng kết quả là lại bị Diệp Sương hiểu lầm như vậy, sự đau lòng này lớn hơn nhiều sự tức giận trong lòng anh giờ phút này, hết lần này tới lần khác anh vẫn không thể nói cho Diệp Sương chuyện đã xảy ra, bởi vì, nếu để cho Diệp Sương biết chuyện này, có thể tưởng tượng được chuyện này đả kích một cô gái như con bé lớn đến thế nào, có thể sẽ để lại bóng ma trong lòng suốt quãng đời còn lại. Ngay vừa rồi, Diệp Lăng Thiên thiếu chút nữa thì không nhịn được nói ngọn nguồn chuyện này, nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn lại. Bây giờ anh có cảm giác vô lực sâu đậm.

Diệp Lăng Thiên từ từ đi tới bên cửa sổ sát đất hút thuốc, một điếu lại một điếu, anh không biết cần một trái tim lớn đến thế nào mới có thể không quan tâm coi như tất cả những chuyện này chưa từng xảy ra, ít nhất, ngay cả Diệp Lăng Thiên anh cũng không cách nào làm được. Một người mạnh mẽ hơn nữa, nội tâm anh cũng sẽ có tình cảm như mọi người, cũng sẽ có tình thân, tình yêu và tình bạn, Diệp Lăng Thiên biết anh vĩnh viễn cũng không qua được cửa ải này.

Cuối cùng Diệp Lăng Thiên thở dài một cái, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Tinh.

“Alo, có chuyện gì vậy?” Hứa Hiểu Tinh đợi một lúc lâu mới nghe điện thoại.

“Bây giờ cô đang bận không?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Tôi đang dạy học, có chuyện gì anh nói thẳng đi” Hứa Hiểu Tinh nhỏ giọng hỏi.

“Là như vậy, tôi cãi nhau với Diệp Sương rồi, con bé khóc chạy ra khỏi phòng làm việc của tôi, bên này tôi có chuyện không đi được. Tôi nghĩ, nếu như cô có thời gian đợi chút nữa tìm con bé giúp tôi một chút, trò chuyện với con bé một chút, tôi sợ con nhóc này sẽ làm những chuyện ngu xuẩn” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút nói.

“A? Chuyện gì? Hai anh em anh vì chuyện gì mà cãi nhau nghiêm trọng như vậy?” Sau khi Hứa Hiểu Tinh nghe xong vô cùng kinh ngạc.

“Chuyện này nhất thời cũng không nói rõ ràng, cô là cô giáo của con bé, con bé vẫn luôn vô cùng kính trọng cô, rất nghe lời cô, tôi nghĩ, cô tìm một cơ hội nói chuyện với nó hiệu quả sẽ rất tốt ”

“Vậy cũng được, tôi dạy xong tiết này cũng không còn việc gì rồi, đến lúc đó tôi lái xe đi tìm con bé. Vậy cứ thế trước đi” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì cúp điện thoại.

Diệp Lăng Thiên để điện thoại di động xuống, tâm tình đã hỏng bét đến đáng sợ, nhưng anh cũng không có gì oán trách cả, sau khi hút hai điếu thuốc lại tiếp tục cưỡng bách mình đi làm công việc trên tay.

Buổi tối hôm đó sau khi tan việc Diệp Lăng Thiên về đến nhà, phát hiện cũng không có bóng người của Diệp Sương, Diệp Lăng Thiên bắt đầu có chút lo lắng, trực tiếp gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Tinh.

“Diệp Sương ở cùng với cô sao?”

“Ở, ở nhà tôi, vừa rồi tôi đi cùng con bé từ bệnh viện về, con bé nói là sự thật sao?” Hứa Hiểu Tinh hỏi ngược lại Diệp Lăng Thiên.

“Cái gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Diệp Sương nói là anh vì ngăn cản con bé ở bên Trương Văn Quân mà đập tàn phế tay của Trương Văn Quân, uy hiếp cậu ta không cho phép ở bên Diệp Sương, phải không?” Hứa Hiểu Tinh nói rõ.

Diệp Lăng Thiên trong lúc nhất thời cũng không nói lời nào, sau đó hỏi: “Lời này là Trương Văn Quân chính miệng nói hay là Diệp Sương tự đoán?”

“Hẳn là Diệp Sương đoán, tôi đi theo Diệp Sương đi bệnh viện thăm Trương Văn Quân, Trương Văn Quân căn bản cũng không đồng ý gặp Diệp Sương, vẫn luôn để Diệp Sương đi, hơn nữa, Trương Văn Quân chính miệng nói cho tôi, nói là cậu ta đi leo núi, bị đá từ trên rơi xuống đập vào tay mới bị thương. Nhưng Diệp Sương chắc chắn chính là anh làm”

“Vậy cô cảm thấy chuyện này là tôi làm sao?” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt hỏi.

“Tôi không biết, trong nhận thức của tôi, anh tuyệt đối không phải người như vậy, nhưng nghe phân tích của Diệp Sương tôi cũng cảm thấy như vậy, cho nên tôi mới đến hỏi anh, tôi hy vọng anh có thể chính miệng nói cho tôi câu trả lời”

Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc, hút hai cái, sau khi khạc ra một hớp khói thì nói: “Diệp Sương đoán đúng, là tôi làm. Tay của cậu ta là tôi đập, cũng là tôi không để cậu ta có bất kỳ lui tới nào với Diệp Sương.”

Sau khi Hứa Hiểu Tinh nghe Diệp Lăng Thiên nói xong rất lâu không nói gì, cuối cùng giọng có chút run rẩy hỏi Diệp Lăng Thiên: “Tại sao? Tại sao anh phải làm như vậy? Anh không phải loại người lỗ mãng tàn bạo, hơn nữa anh làm như vậy là phạm pháp, là phải ngồi tù.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!