Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

CHƯƠNG 547: ĐÊM ĐÓ (3)

Diệp Lăng Thiên nhìn Lục Oánh, một lúc lâu sau mới gật đầu nói: “Vâng.”

Theo tính cách của anh, đương nhiên anh không hy vọng Lục Oánh rút cổ phần vào lúc này. Suy cho cùng, vào lúc này mà rút đi cổ phần, đến kẻ ngốc cũng không làm vậy. Công ty đang trong thời điểm vững bước đi lên, bây giờ chỉ là hơn hai trăm tỷ, nhưng qua một năm nữa không chừng sẽ là hơn bốn trăm tỷ, hoặc có thể là nhiều hơn nữa. Rút cổ phần vào lúc này là chuyện vô cùng không sáng suốt. Nhưng Diệp Lăng Thiên cũng biết, mục đích của Lục Oánh hoàn toàn không phải vì kiếm lời, mà chỉ đơn thuần là muốn giúp đỡ anh. Hiện tại công ty đã phát triển, ngay lúc này lựa chọn rút cổ phần, để lại toàn bộ lợi nhuận do sự phát triển của công ty mang đến cho anh.

“Vào cuối năm, tôi đã khảo sát qua công ty quản lí khu dân cư, đánh giá tổng thể của công ty đối với công ty bảo vệ của các anh là rất tốt. Hơn nữa, theo khảo sát, tỷ lệ khiếu nại của chủ nhà và các tiểu khu do công ty anh tiếp nhận đã giảm đi nhiều so với trước; lời khen ngợi từ chủ nhà dành cho bên quản lý khu nhà ở cũng tăng lên không ít. Cho nên, tôi bày tỏ sự công nhận đối với công ty bảo vệ của các anh, các anh đã làm rất tốt. Trong cuộc họp công ty quản lý nhà ở bên kia tôi cũng đã nói, nếu các anh làm tốt, có thể đáp ứng nhu cầu thực tế của chúng tôi thì chúng tôi có thể thử tiến hành hợp tác nhiều hơn với công ty của các anh. Tất nhiên, hoạt động của công ty có tính độc lập, công ty của các anh tự mình có thể giao thiệp nhiều hơn với các công ty kia trong tập đoàn của chúng tôi. Có thể nắm bắt được bao nhiêu hạng mục từ tập đoàn của chúng tôi thì phải dựa vào bản lĩnh của các anh.”

“Vâng, tôi biết điều này. Công ty chúng tôi vẫn luôn có sự gắn kết rất tốt với các công ty liên quan trong tập đoàn của chị. Công ty quản lý khu dân cư bên kia, trong sau vài tháng nữa cũng sẽ có bảo vệ các tiểu khu đến đúng theo thời gian đã định. Đến lúc đó, chúng tôi cũng có thể dựa vào thống nhất cạnh tranh giá thầu, dựa theo theo yêu cầu của bên chị, tỷ lệ thành công trong cạnh tranh giá thầu của chúng tôi hẳn là khá cao.” Diệp Lăng Thiên cũng gật đầu nói.

“Ừm, mặc dù công ty của các anh đã làm rất tốt, tập đoàn của chúng tôi và các anh có thể đạt được lợi ích chung, có được thứ mình muốn và đạt được mục tiêu đôi bên cùng có lợi. Tuy nhiên, xét về sự phát triển của chính công ty các anh, tầm nhìn của các anh không nên chỉ vẻn vẹn dán vào tập đoàn của chúng tôi. Suy cho cùng, muốn có được chỗ đứng và sau đó phát triển trong môi trường thị trường, điều cơ bản nhất là phải đạt được khả năng tự cấp tự túc và nhận được sự chấp thuận của thị trường, đó mới là điều lâu dài. Chỉ dựa vào sự hỗ trợ dự án của tập đoàn chúng tôi, xét trong thời gian ngắn là chuyện tốt, nhưng đối với sự phát triển sau này của công ty của các anh, đó không còn là chuyện tốt.”

“Điều này cũng giống với triết lý tôi dạy dỗ Ưu Ưu. Đến khi Ưu Ưu tốt nghiệp đại học, tôi sẽ không cung cấp cho con bé bất kỳ cơ hội việc làm nào, cũng sẽ không tìm kiếm mối quan hệ cho con bé, càng không cung cấp cho con bé bất kỳ khoản tiền nào để gây dựng sự nghiệp, v.v. Mọi thứ đều phải dựa vào bản thân con bé. Nếu tôi trực tiếp kéo con bé về làm việc ở vị trí thấp trong tập đoàn của chúng tôi, xét thời gian ngắn là chuyện tốt, dù sao thì có thể sớm hòa nhập vào xã hội, hòa nhập vào môi trường làm việc, cũng có thể khiến con bé ít chịu khổ hơn; nhưng đối với sự phát triển lâu dài của con bé thì hoàn toàn không phải là chuyện tốt.”

“Không trải qua khó khăn, trắc trở thì khó mà học được bản lĩnh thật sự; không có bản lĩnh thật sự thì rất khó có được chỗ đứng trong xã hội này. Cho dù con bé có người mẹ giàu có, nhưng cũng không thể dựa vào người mẹ này cả đời được, sớm muộn gì tôi cũng phải mất; cuối cùng người có thể dựa vào cũng chỉ có thể là bản thân con bé. Chỉ có bản lĩnh thực sự của bản thân mới là tài sản không bao giờ mất giá trong cuộc đời. Công ty của các anh cũng có đạo lý như vậy, và anh nhất định phải hiểu rõ đạo lý này.” Lục Oánh nói những lời chân thành sau cùng với Diệp Lăng Thiên.

“Không một công ty thành công nào không phải trải qua khó khăn, trắc trở. Một công ty phát triển quá mức suôn sẻ dường như rất khó đi đến cuối cùng.” Cuối cùng, Lục Oánh lại nhấn mạnh thêm.

Buổi chiều, Diệp Lăng Thiên đưa Diệp Sương về nhà. Trên xe, Diệp Sương không nhịn được hỏi Diệp Lăng Thiên: “Anh, rốt cuộc anh đã làm hòa với chị Vũ Hân chưa?”

Diệp Sương thực sự quý mến Lý Vũ Hân, bởi vì cô có thể nhìn ra được Lý Vũ Hân thật lòng yêu Diệp Lăng Thiên và chân thành với Diệp Lăng Thiên, vì vậy cô nằm mơ cũng muốn Diệp Lăng Thiên có thể hòa hợp trở lại với Lý Vũ Hân, sau đó kết hôn lập gia đình.

“Vẫn chưa. Diệp Sương, sau này đừng làm loại chuyện này nữa, anh và Vũ Hân đã không thể nữa rồi.” Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương, cuối cùng nghiêm túc nói.

Diệp Sương ngạc nhiên nhìn Diệp Lăng Thiên và rất là thất vọng, cuối cùng không nói thêm gì.

Diệp Lăng Thiên đưa Diệp Sương về nhà, sau đó lại tự mình lái xe ra ngoài, đi siêu thị, mua rất nhiều quà, rồi lái thẳng đến nhà Lý Yến. Hôm nay anh tranh thủ đến nhà Lý Yến để chúc tết, sáng ngày mốt anh còn phải đi chúc tết rất nhiều, dù sao năm nay anh không còn giống như năm ngoái, bây giờ anh đã là ông chủ của hai công ty, người cần phải đến thăm viếng quả thực có rất nhiều.

Diệp Lăng Thiên không gọi điện thoại trước cho Lý Đông Sinh, lúc đến cả nhà Lý Đông Sinh đều đang ở nhà, thật bất ngờ là con trai của Lý Đông Sinh, cũng chính là anh trai của Lý Yến lại đang ở nhà, hơn nữa, còn dẫn theo bạn gái, có thể thấy cả nhà Lý Đông Sinh vô cùng vui vẻ. Cả nhà Lý Đông Sinh có chút ngạc nhiên về sự xuất hiện của Diệp Lăng Thiên, dù sao thì Diệp Lăng Thiên cũng không gọi điện báo trước. Diệp Lăng Thiên cũng có hơi lúng túng, cảm thấy tối nay mình tới đây có hơi mạo muội. Dù sao đây cũng là cả nhà người ta sum họp, người ngoài như mình tùy tiện đến đây quả thực không tốt chút nào. Nhưng nếu đã đến rồi, Diệp Lăng Thiên cũng khó mà nói về được.

Anh chỉ có thể nhắm mắt đi vào, vốn nghĩ ngồi một lát rồi rời đi, nhưng cuối cùng lại bị Lý Đông Sinh lôi kéo ở lại ăn cơm tối.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!