CHƯƠNG 327: XEM MẮT (10)
Sau khi ra về từ chỗ Lục Oánh, Diệp Lăng Thiên đi thẳng về nhà. Bây giờ bên phía cửa hàng Vương Lực có thể tiếp quản toàn bộ, Diệp Lăng Thiên đã rất nhàn hạ. Diệp Lăng Thiên đã đặt ra tất cả các quy tắc trong cửa hàng, chỉ cần Vương Lực có thể giám sát và quản lý tốt thì cửa hàng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Sau khi về nhà Diệp Lăng Thiên cũng không nghỉ ngơi mà là mua một tấm bản đồ lớn và rất chi tiết của thành phố Đông Hải phiên bản mới nhất, rồi sau đó ở nhà từ từ nghiên cứu.
“Anh, anh ở nhà sao? Không hay rồi, chị dâu đã xảy ra chuyện, bị người ta cướp đi rồi.” Lúc này Diệp Sương vừa đi học về, vừa về nhà liền thấy một mình Diệp Lăng Thiên đang cầm một tấm bản đồ lớn để trên bàn trà từ từ xem, từ từ dùng bút chì vẽ. Cô vô cùng lo lắng nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên vừa nghe nói vậy liền đứng lên ngay lập tức.
“Bị ai cướp đi? Đã báo cảnh sát chưa? Người đang ở đâu? Người ở đâu?” Diệp Lăng Thiên nói xong liền lao ra cửa, vừa mang giày vừa hỏi Diệp Sương.
“A? Ai ôi, không phải đâu. Anh hiểu sai ý em rồi. Ý của em “cướp đi” ở đây là không phải “cướp giật” kia đâu. Anh biết không, hôm nay em thấy một người đàn ông chạy tới trường học tặng một bó hoa lớn cho chị dâu, sau đó chị dâu đi cùng với người kia, lên xe của anh ta. Cả trường học đang bàn tán sục sôi chuyện này. Anh, anh phải lo lắng một chút, nếu anh không sốt ruột thì chị dâu thực sự sẽ bị người ta cướp đi mất, đến lúc đó anh có hối hận cũng không kịp rồi.” Diệp Sương cực kỳ sốt ruột nói.
Diệp Lăng Thiên nghe được Diệp Sương nói xong, ngẩn người ra, sững sờ rất lâu. Sau đó sắc mặt bình tĩnh cởi giày ra, từ từ đi tới trên ghế sô pha tiếp tục nhìn bản đồ.
“Ai ôi, em nói anh đã đến lúc này rồi sao anh hoàn toàn không lo lắng chút nào hết vậy?” Diệp Sương đoạt lấy bản đồ của Diệp Lăng Thiên hỏi.
Diệp Lăng Thiên móc ra một điếu thuốc, châm lửa hỏi: “Gấp cái gì?”
“Anh nói gấp cái gì à? Người đàn ông kia rõ ràng là theo đuổi chị dâu, trong lòng chị dâu vẫn luôn yêu anh nhưng anh lại đối xử với người ta như vậy, bây giờ chị ấy cũng đã đi chơi với người đàn ông kia rồi. Điều đó chứng tỏ lòng chị ấy đã dao động, nếu anh không hành động nữa sẽ không kịp đâu.”
Diệp Lăng Thiên rít liền mấy hơi thuốc sau đó hờ hững nói: “Lựa chọn yêu ai là quyền tự do của cô ấy. Cô ấy cũng đã hai mươi bảy hai mươi tám, đã đến lúc yêu rồi. Đưa bản đồ cho anh, anh có việc phải làm.”
“Không đưa.” Diệp Sương rất thất vọng với thái độ của Diệp Lăng Thiên, tức giận nói, chỉ là cô không chịu đưa bản đồ cho Diệp Lăng Thiên.
“Anh nói đưa bản đồ cho anh, em có nghe thấy không?” Diệp Lăng Thiên đột nhiên tức giận nhìn Diệp Sương, lạnh lùng nói.
Diệp Sương bị Diệp Lăng Thiên dọa sợ. Cô không tin nhìn anh trai mình. Trong trí nhớ của cô, anh trai cô chưa bao giờ hung dữ với cô như vậy, tự nhiên nước mắt chảy ra, cuối cùng cô ném bản đồ lên sô pha sau đó chạy thẳng vào phòng ngủ của mình và đóng cửa lại.
Diệp Lăng Thiên cũng sững sờ. Anh không biết tại sao mình lại đột nhiên tức giận, nóng nảy như vậy. Anh không phải là người không kiềm chế được tính tình. Anh rất ít khi nổi nóng nhất là đối với em gái duy nhất của mình anh chưa bao giờ tức giận. Không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy đau nhói và đột nhiên trở nên tức giận vô cớ sau khi nghe tin Hứa Hiểu Tinh đi với người đàn ông khác.
Diệp Lăng Thiên cũng không thể xem bản đồ được nữa. Anh dựa vào sô pha chậm rãi hút một điếu thuốc, cuối cùng bước tới cửa phòng Diệp Sương gõ cửa, kêu lên: “Diệp Sương, Diệp Sương!”
Gọi hai lần không thấy Diệp Sương trả lời, Diệp Lăng Thiên nói: “Anh vào đấy!” sau đó liền mở cửa bước vào, Diệp Sương đang ngồi trên giường, ôm lấy hai chân của mình, nước mắt cô chảy dài.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!