CHƯƠNG 30: TRẬN ĐẤU ĐẦU TIÊN (3)
“Sao cậu lại đến đây?” Hứa Hiểu Tinh kéo Lý Vũ Hân ra ngoài ban công hỏi chuyện.
“Tại sao tớ không thể tới đây? Tốt xấu gì thì tớ cũng là sếp, sếp tới thăm người thân của nhân viên là chuyện bình thường mà? Chẳng phải vừa rồi Diệp Lăng Thiên cũng giải thích như vậy sao?” Lý Vũ Hân xem đó là chuyện đương nhiên.
“Còn lâu tớ mới tin cậu, cậu chính là điển hình của các nhà tư bản đại gian đại ác, làm gì có lòng tốt như vậy chứ?” Hứa Hiểu Tinh hoài nghi nhìn Lý Vũ Hân.
“Cậu mới là nhà tư bản, hôm qua nghe cậu kể chuyện nhà Diệp Lăng Thiên nên tới mới muốn đến thăm em gái của anh ta nhưng anh ta là người cứng nhắc thế nào cậu cũng biết rồi đấy, nếu tớ không đi thì anh ta nhất định cũng không đi, cho nên tớ mới hết cách, đành phải đến bệnh viện một chuyến.” Lý Vũ Hân bất đắc dĩ nói.
“Không sai, xem ra cậu vẫn là một nhà tư bản có chút tình người.” Hứa Hiểu Tinh vỗ vỗ vai Lý Vũ Hân cười hì hì nói.
“Cậu còn nói à, ngược lại tớ muốn hỏi cậu đến đây làm gì?” Lý Vũ Hân thảm vấn ngược lại Hứa Hiểu Tinh.
“Tớ đến thăm học trò của mình, lý do này còn quang minh chính đại hơn cậu nhiều.” Hứa Hiểu Tinh cười ha ha nói.
“Cậu đi thăm học sinh mà ở lại trễ thế này á? Tớ thấy cậu không phải muốn làm cô gíao mà là muốn làm chị dâu người ta thì có.” Lý Vũ Hân nhìn Hứa Hiểu Tinh, sau đó cười ha ha.
Trong chốc lát Hứa Hiểu Tinh vẫn chưa hiểu nhưng sau đó cô liền hiểu ra và đỏ mặt nhéo Lý Vũ Hân một cái.
“Được rồi được rồi, tớ đầu hàng, đầu hàng được chưa?” Lý Vũ Hân bị Hứa Hiểu Tinh nhéo nên vội vàng đầu hàng.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Đúng lúc này, Diệp Lăng Thiên rời khỏi phòng bệnh đi tới bên cạnh Lý Vũ Hân nói.
“Nhanh vậy? Anh không nói thêm vài câu với em gái mình sao?” Lý Vũ Hân lấy làm lạ nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Tôi không phải là người biết nói chuyện.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói sau đó quay sang nói với Hứa Hiểu Tinh: “Cô giáo Hứa, cám ơn cô, cám ơn cô đã giúp tôi chăm sóc Diệp Sương, có thể thấy hôm nay tâm trạng của con bé đã tốt hơn nhiều.”
“Anh cảm ơn tôi chỉ bằng lời nói chứ không có hành động nào khác sao?” Hứa Hiểu Tinh cười hi hi với Diệp Lăng Thiên và hỏi.
“Hành động? Hay tôi mời cô ăn một bữa cơm nhé.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
“Ăn cơm chẳng có gì thú vị hết, bữa nào chẳng ăn.” Hứa Hiểu Tinh lắc đầu tỏ vẻ không thích.
“Vậy… Tôi nên bày tỏ lòng cảm ơn thế nào?” Diệp Lăng Thiên bối rối cười nói, anh thừa biết Hứa Hiểu Tinh đang trêu anh.
“Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra, đợi khi nào tôi nghĩ ra thì sẽ nói cho anh biết, miễn sao anh nhớ vẫn còn nợ tôi một lời hứa là được.” Hứa Hiểu Tinh suy nghĩ một chút rồi nói.
Diệp Lăng Thiên im lặng, sau đó gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Về tới nhà, Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân đều tuân thủ theo những quy tắc đã mặc định của mình, sau khi trở về Diệp Lăng Thiên liền đi tắm rồi ở yên trong phòng không ra ngoài còn Lý Vũ Hân thì luôn ở trên lầu, chẳng bao giờ xuống tầng dưới. Cả hai đều không quen với việc cô nam quả nữ ở chung với nhau trong một tòa nhà nên thật sự rất bối rối.
Diệp Lăng Thiên ngồi trên ban công, lấy từ trong cái túi vải bố luôn mang theo bên mình một bức ảnh cũ kỹ đã ố vàng ra, đây là một bức ảnh chụp cả nhà, trong ảnh là một đôi vợ chồng trung niên, một đứa bé trai cùng với một đứa bé xíu xiu được ôm trong lòng, đôi vợ chồng trung niên này chính là ba mẹ của Diệp Lăng Thiên, bé trai chính là Diệp Lăng Thiên, còn đứa bé xíu xiu đó là Diệp Sương. Diệp Lăng Thiên vẫn còn nhớ tấm hình này được chụp năm anh chín tuổi, lúc này Diệp Sương mới được một tuổi, nhưng một năm sau, ba của anh đã qua đời, đây cũng là tấm hình gia đình duy nhất còn lại của họ. Vốn dĩ là một nhà bốn người hạnh phúc nhưng hiện tại chỉ còn lại hai người là anh và cô em gái Diệp Sương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!