CHƯƠNG 297: NỮ CẢNH SÁT LÝ YẾN (2)
“Vụ án đó rất gấp là chuyện của cô, nếu như cô không đợi được đến ba giờ chiều thì cô có thể đi tìm người khác. Quán này của tôi mới khai trương hôm qua, tôi nhất định phải chờ đến ba giờ chiều.” Diệp Lăng Thiên không hề nể mặt nói.
Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên, tức giận mà cắn bờ môi mình, cuối cùng hằn học nói: “Được, tôi sẽ ở chỗ này chờ anh đến ba giờ, đúng ba giờ anh nhất định phải đi đến đó cùng tôi.”
“Diệp Lăng Thiên tôi nói được thì làm được, tôi nói ba giờ đến thì chắc chắn ba giờ sẽ đến, cô không cần thiết phải đợi ở đây.” Diệp Lăng Thiên liếc nhìn Lý Yến, sau đó nói ra.
“Không phải tôi không tin anh, mà chính là, bây giờ tôi sợ phải trở lại tổ chuyên án. Sau khi trở về tổ chuyên nán, ngoài việc bị mắng thì vẫn là bị mắng, tôi ở chỗ này còn nhàn nhã một chút. Hơn nữa, bây giờ không hề có chút manh mối nào, về chỉ thêm phiền. Mang cho tôi chút đồ ăn đi, hôm nay tôi còn chưa uống giọt nước nào đâu.” Lý Yến mệt mỏi nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn dáng vẻ của Lý Yến, mỉm cười, sau đó nói: “Tự tìm một cái bàn ở bên ngoài, gọi nhân viên phục vụ chọn món, nhớ ăn xong tự trả tiền.”
“Dù sao chúng ta cũng coi như là bạn bè nhỉ? Anh mở quán lớn như vậy, không thể hào phóng mời tôi một bữa sao?” Lý Yến lườm Diệp Lăng Thiên nói.
“Xin lỗi, làm ăn nhỏ, không cho ghi nợ.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Tôi chưa từng thấy người nào keo kiệt như vậy.” Lý Yến nói xong thì đi ra ngoài, sau đó tìm một cái bàn chọn món.
Diệp Lăng Thiên vẫn luôn chăm chú nhìn doanh thu, sau đó đi ra ngoài, liếc mắt nhìn thấy nơi Lý Yến ngồi, đi thẳng đến chỗ nhân viên thu ngân ở trước quầy nói: “Lát nữa khi thanh toán nhớ không cần tính tiền khách hàng bàn số hai mươi bảy, ghi hóa đơn vào sổ của tôi, đến lúc đó tôi sẽ thanh toán.”
Sau khi nói xong thì đi vào phòng bếp, kiểm tra các hạng mục công việc một chút.
Có lẽ Lý Yến thật sự rất đói, một người ăn rất nhiều đồ ăn, khi đi tính tiền mới biết Diệp Lăng Thiên đã dặn dò không cần thanh toán, đầu tiên rất kinh ngạc, sau đó nở nụ cười tự nhủ: “Xem ra cũng là người đàn ông nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu hũ.”
Sau đó, Lý Yến đi thẳng vào văn phòng của Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên đang dặn dò Vương Lực vấn đề thời gian, nhìn thấy Lý Yến không gõ cửa tự tiện đi vào, nhíu mày, sau đó nói với Vương Lực: “Cứ làm như lời anh nói, mặt khác, một rưỡi đêm nay anh sẽ đến đúng giờ, đến lúc đó cầm sổ sách kinh doanh đưa cho anh.”
Vương Lực gật đầu rồi đi ra ngoài.
“Sao cô lại vào rồi? Không phải cô đang ăn uống sao?” Diệp Lăng Thiên cau mày hỏi Lý Yến.
“Đúng vậy, đã ăn xong rồi. Bây giờ còn chút thời gian, anh cứ bận rộn đi, tôi không quấy rầy anh nữa, trước tiên tôi phải ngủ một giấc ở nơi này của anh đã, tôi nói cho anh biết, một tháng nay, không có ngày nào tôi ngủ quá năm tiếng, hơn nữa, từ khi vụ án ngày hôm qua xảy ra đến bây giờ, tôi còn chưa chợp mắt. Anh bận xong thì gọi tôi một tiếng.”
Lý Yến không hề khách khí dứt khoát nằm xuống ghế sofa trong văn phòng Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên liếc nhìn Lý Yến, mặc kệ cô ta, còn mình thì đi ra ngoài.
Không lâu sau, khi Diệp Lăng Thiên xong việc tiến vào, phát hiện Lý Yến đã ngủ rồi, hô hấp rất trầm, có thể thấy được, cô ta ngủ ngon đến nhường nào. Diệp Lăng Thiên nhìn thấy cảnh này thì ngẩn người, xem ra gần đây cô gái này quả thật rất mệt mỏi. Nhưng cũng bật cười, cười vì một cô gái như Lý Yến cũng rất yo gan, tùy tiện tìm một chỗ cũng dám yên tâm ngủ như vậy, đây không phải chuyện mà cô gái bình thường dám làm.
Diệp Lăng Thiên lấy áo khoác của mình từ trên kệ áo trong văn phòng xuống, khoác lên người Lý Yến.
Chờ đến khoảng hai giờ, Diệp Lăng Thiên liếc nhìn tổng doanh thu, cho đến giờ này tổng doanh thu ngày hôm nay là hơn tám mươi triệu, con số này khiến Diệp Lăng Thiên giật mình, anh còn nhớ rõ, hôm qua khoảng ba rưỡi gần bốn giờ chiều kiểm kê lại, khi đó tổng cộng là hơn bảy mươi triệu, hơn nữa phần lớn trong đó là dùng mã giảm giá, hôm nay không có hoạt động quảng cáo bán hạ giá, bây giờ cũng mới đúng hai giờ chiều, sao doanh thu lại còn nhiều hơn hôm qua chừng mười triệu?
Theo lý mà nói, lẽ ra hôm nay buôn bán phải kém hơn hôm qua mới đúng chứ, Diệp Lăng Thiên không hiểu đã xảy ra chuyện gì, ra khỏi văn phòng đi đến trước quầy nói với nhân viên thu ngân: “Cô kiểm kê tình hình buôn bán hôm nay lại xem, sau đó đến phòng làm việc của tôi một chút.”
Chờ mười mấy phút sau, nhân viên thu ngân đi đến, trong tay cầm một tờ giấy viết tay, đưa cho Diệp Lăng Thiên nói: “Tổng giám đốc Diệp, hôm nay cho đến giờ này, tổng doanh thu là tám mươi tư triệu năm trăm bốn mươi chín nghìn.”