CHƯƠNG 242: ĐỒNG HÀNH CÙNG VỚI NGƯỜI ĐẸP (4)
Lái xe hai ngày một đêm, cho dù là người lái xe hay là ngồi trên xe thì đều cực kỳ mệt mỏi. Sau khi hai người bọn họ bước vào căn phòng của mình thì cũng không đi ra nữa, ngủ đến sáng ngày hôm sau.
Diệp Lăng Thiên vẫn dậy sớm như bình thường, sau khi tự mình đánh răng rửa mặt xong thì đứng ở trước phòng của Lý Vũ Hân gõ cửa. Đương nhiên là Lý Vũ Hân vẫn còn chưa thức dậy, cô hỏi là ai, sau khi nghe thấy là Diệp Lăng Thiên thì mới mở cửa ra, Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân mặc đồ ngủ, ngáp một cái, đôi mắt mông lung, hiển nhiên là vừa mới tỉnh dậy.
Đồ ngủ của Lý Vũ Hân là loại váy dài chỉ có áo chứ không có quần, đôi chân trắng nõn bóng loáng lộ rõ trước mặt của Diệp Lăng Thiên, ánh mắt của Diệp Lăng Thiên cố định một lúc lâu. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Lăng Thiên thì Lý Vũ Hân mới phản ứng được, lập tức đóng cửa lại ngay, may mắn là Diệp Lăng Thiên cũng không đi vào, nếu không thì lỗ mũi cũng bị đập cho chảy máu cũng không chừng.
Diệp Lăng Thiên đứng ở cửa rút một điếu thuốc ra, sau đó nhìn thấy Lý Vũ Hân mở cửa một lần nữa, chỉ là lần này cô đã ăn mặc chỉnh tề rồi.
Mặt của Lý Vũ Hân có chút đỏ, hỏi Diệp Lăng Thiên: “Anh làm gì vậy?”
“Hỏi xem bữa sáng cô có muốn ăn chút gì không, tôi đi xuống dưới mua mang lên cho cô, ăn xong thì chúng ta lại xuất phát.” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Anh đợi tôi một lát đi, tôi đi rửa mặt một chút, sau đó cùng nhau đi ra ngoài.” Lý Vũ Hân nói xong thì liền nhanh nhẹn đi vào trong phòng tắm.
Diệp Lăng Thiên cũng không đi vào, vẫn đứng ở cửa chờ Lý Vũ Hân. Sau khi đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ thì đi xuống lầu cùng với Lý Vũ Hân, tìm một cửa hàng ăn bữa sáng rồi sau đó lại tiếp tục lái xe xuất phát.
Xuất phát từ thành phố Mao Dương đi đến đường cao tốc, lại lái xe thêm bốn năm tiếng đồng hồ, theo như hướng dẫn, chạy ra khỏi đường cao tốc ở một ngã tư đường nhỏ, tiếp đó lại chạy đến tỉnh lộ, sau đó mới rẽ vào đường của huyện, mãi cho đến chín giờ tối mới có thể đến được nơi gọi là thị trấn.
Chỉ là cái được gọi là thị trấn quả thật không lớn, trong ấn tượng của Diệp Lăng Thiên, mặc dù là thị trấn không phồn hoa nhưng mà cũng không phải là như thế này. Toàn bộ thị trấn chỉ có những ánh đèn rải rác, mỗi bên đường có khoảng mười tòa nhà không cao, cao nhất thì cũng chỉ có bốn tầng lầu, đa số đều là nhà hai tầng lầu, một tầng dùng để làm cửa hàng buôn bán.
Diệp Lăng Thiên giảm bớt tốc độ xe, tìm được chỗ ăn cơm ở trên đường, vừa tìm được thì vừa nói với Lý Vũ Hân: “Đây là thị trấn cuối cùng trên đoạn đường của chúng ta, tối ngày hôm nay chúng ta qua đêm ở chỗ này đi, ăn một bữa cơm, sáng sớm ngày mai lại đi tiếp.”
“Ở… ở đây có chỗ dừng chân ăn uống được hả?” Lý Vũ Hân nhíu mày nhìn con đường với ánh đèn đuốc không nhiều ở bên ngoài.
“Chắc là có đó, chỗ này đi, gọi là quán trọ, chắc có lẽ là có cơm và chỗ ở.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì lái xe đến cửa tiệm, sau đó bước xuống xe cùng với Lý Vũ Hân.
Bước vào trong quán trọ, việc làm ăn ở trong quán rất hiu quạnh, căn bản là không có ai, hơn nữa kiến trúc cũng rất đơn sơ, ở trong phòng khách có đặt cái được gọi là bàn, trông như là một quầy đồ ăn nhỏ.
“Bà chủ, ở chỗ của các người trừ ăn cơm ra thì có cung cấp chỗ để qua đêm không?” Diệp Lăng Thiên đi qua hỏi.
Bà chủ rất là ngạc nhiên khi mà nghe thấy giọng nói phổ thông của hai người bọn họ, một lúc lâu sau mới dùng tiếng phổ thông sức sẹo của mình mà nói: “Có ở trên lầu có một căn phòng.”
“Chỉ còn có một phòng hả, sao có thể chỉ có một phòng được chứ, hai người chúng tôi mà.” Lý Vũ Hân nhíu mày hỏi lần nữa.
“Ở trên lầu có bốn phòng, nhưng mà ba phòng kia đã được người ở trong trấn thuê hết rồi, ở trong huyện xuống đến đây ba người, được sắp xếp ở chỗ của chúng tôi, bây giờ cũng chỉ còn lại có một phòng thôi, hai người không phải là vợ chồng hả?” Bà chủ lại dùng tiếng phổ thông sức sẹo của mình nói lần nữa.
“Bà nhìn ở chỗ nào mà nhìn ra được chúng tôi là một cặp vợ chồng vậy? Chúng ta đổi một quán trọ khác đi, xem xem có chỗ nào hay không.” Lý Vũ Hân có chút tức giận mà nói.
“Ôi dào cái cô gái này tôi nói cho cô biết nha trong cái trấn này không chỉ có mỗi một khách sạn của bọn tôi thôi bây giờ cũng chỉ còn có một phòng hai người có thích ở hay không hả.” Hiển nhiên là bà chủ cũng đã tức giận rồi
“Được rồi, bà chủ, chúng tôi ở. Như vậy đi, trước tiên bà dẫn chúng tôi lên đó xem phòng, mặt khác hãy chuẩn bị vài món ăn cho tôi, bốn năm món là được rồi, chúng tôi đi lên sắp xếp đồ rồi thì liền đi xuống ăn ngay.” Diệp Lăng Thiên giữ chặt Lý Vũ Hân lại, khách khí nói với bà chủ.
“Như thế này còn tốt, tôi dẫn các người lên đó.” Bà chủ như trợn mắt nhìn Lý Vũ Hân, sau đó liền dẫn hai người bọn họ đi lên lầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!