Diệp Lăng Thiên ngẩn người, lập tức cười khổ đi vào trong tiệp.
“Cô về nghỉ ngơi đi, chiều nay tôi và Chu Ngọc Lâm ở lại là được. Buổi chiều chắc là sẽ không có khách đâu, dù có thì hai người chúng tôi cũng xoay xở được.” Diệp Lăng Thiên đi vào trong tiệm nói với Hứa Tiểu Tinh.
“Cái này cho anh.” Hứa Tiểu Tinh đưa một chùm chìa khóa xe cho Diệp Lăng Thiên.
“Làm gì?”
“Tôi đã đặt chuyến bay về thành phố Y lúc mười rưỡi tối nay. Lúc đầu tính đặt chuyến sớm mai nhưng mà không may ngày mai là thứ bảy, hết vé rồi. Chỉ có một vé tôi tranh được tối nay thôi. Cho nên, tối tôi không tới cửa hàng nữa mà về nhà thu xếp quần áo rồi ra sân bay luôn.” Hứa Tiểu Tinh đột nhiên có chút bực bội nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Tiểu Tinh, châm một điếu thuốc: “Vậy cô phải chú ý an toàn, tốt nhất là ra sân bay sớm một chút, buổi tối đi trễ không an toàn.”
“Ừm, chìa khóa xe cho anh, xe đậu ở bãi đậu xe bên kia, anh nhìn thấy chứ. Nhớ phải gọi điện thoại cho tôi.” Hứa Tiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên nói.
Diệp Lăng Thiên gật nhẹ đầu, sau đó hỏi: “Khoảng khi nào thì cô quay lại?”
“Mới khai giảng, có lẽ là sẽ sống ở đó hơn một tháng, nói không chừng tôi cũng sẽ về sớm một chút. Anh muốn tôi tới lúc nào?” Vẻ mặt Hứa Tiểu Tinh tràn đầy mong đợi hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Chú và dì nhất định là rất nhớ cô, cô nên ở bên họ nhiều hơn. Được rồi, về sớm nghỉ ngời đi, sau đó thu dọn đồ đạc đi ra sân bay sớm một chút, đừng đi trễ, không an toàn.” Diệp Lăng Thiên trả lời.
Hứa Tiểu Tinh có chút thất vọng, nhưng vẫn nói: “Buổi tối để Vũ Hân đưa tôi đi sẽ an toàn thôi. Ngược lại là chính anh ấy, bây giờ làm ông chủ rồi, đừng liều mạng làm việc giống như trước kia nữa. Anh trả lương cho bọn họ thì đương nhiên bọn họ phải bỏ sức lao động ra. Đừng cái gì cũng ôm hết về mình, nếu không một mình anh làm luôn đi còn trả lương cho bọn họ làm gì? Bản thân anh lao lực quá rồi ngã xuống thì làm sao bây giờ? Nếu như chuyện làm ăn tốt thì nhớ tuyển thêm mấy người làm bếp biết chưa? Làm gì có ông chủ nào mỗi ngày đều làm việc trong phòng bếp.”
Hứa Tiểu Tinh nói xong thì có chút nghẹn ngào.
“Được, tôi biết rồi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Tôi đi đây.” Hứa Tiểu Tinh nói.
“Ừ, đi đường cẩn thận.” Diệp Lăng Thiên lại gật đầu lần nữa nói.
“Anh phải giữ gìn sức khỏe, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh. Đương nhiên sẽ gọi vào lúc cửa hàng không bận. Không cho phép không nhận điện thoại của tôi, biết chưa?” Hốc mắt Hứa Tiểu Tinh có chút hồng hồng.
“Được.” Diệp Lăng Thiên lại gật đầu lần thứ ba.
“Tôi đi đây, bye bye.” Hứa Tiểu Tinh cầm theo túi xách của mình chậm chạp đi ra khỏi quán nướng.
Diệp Lăng Thiên đứng ở cổng, nhìn bóng lưng của cô cũng có chút xúc động. Ngay khi Diệp Lăng Thiên đang xúc đông, Hứa Tiểu Tinh đột nhiên quay người lại, chạy vọt về phía anh. Diệp Lăng Thiên phản xạ có điều kiện chuẩn bị bày ra thế phòng ngự và phản kích, nhưng vào thời khắc cuối cùng lại bị anh đè nén lại.
Mà kết quả của việc ngăn phản ứng của mình lại chính là Hứa Tiểu Tinh chạy lại bên người anh mạnh mẽ hôn lên mặt anh một cái. Sau đó, cô đỏ mặt, vội vàng quay người chạy đi.
Đại não của Diệp Lăng Thiên như ngắn lại, suy nghĩ hỗn loạn vô cùng, hoàn toàn không hiểu rõ được tình huống này là sao, chỉ còn lại mùi hương thoang thoảng nơi chóp mũi cùng với cảm giác âm ấm trên mặt.
“Đồ ngốc, nhớ chăm sóc bản thân, tôi đi đây.” Hứa Tiểu Tinh đi được mấy bước lại quay đầu lại, khuôn mặt đỏ bừng nói với Diệp Lăng Thiên, rồi mới trực tiếp chạy đi. Cô để lại xe cho Diệp Lăng Thiên nên tự mình đi bộ về nhà.
Diệp Lăng Thiên ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn cho đến khi bóng dáng của cô biến mất hoàn toàn, đương nhiên là trong đầu anh vẫn hỗn loạn. Cả đời này anh đã gặp đủ loại tình huống, mấp mẽ giữa bờ vực sinh tử không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ có loại chuyện này là lần đầu tiên anh gặp phải, cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy tay chân có chút luống cuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!