Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

CHƯƠNG 153: SỰ GIÚP ĐỠ CỦA CHỊ DÂU. (3)

“Nhưng tôi thấy, con đường này nhiều đồ ăn khuya như vậy, chỉ có tiệm của anh là buôn bán tốt nhất thôi, cái này là tại sao?” Diệp Lăng Thiên đưa cho ông chủ một cây thuốc lá, câu được câu chăng mà hỏi.

“Cái này tôi không phải là khen, con đường này tiệm tôi buôn bán đắt nhất, tôi nói cậu nghe, tiệm tôi một đêm nhiều nhất là thu nhập được năm sáu triệu, kém nhất thì cũng là hơn ba triệu, nhưng còn bọn họ thì sao, một đêm có thể làm được một triệu rưỡi triệu tám là đã không tệ rồi, còn có mấy tiệm, một đêm cũng chỉ năm sáu trăm mà thôi. Cậu biết tại sao không?” Ông chủ hiển nhiên là người rất thích khoe khoang.

“Tại sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Thứ nhất, bởi vì chỗ tôi đã làm nhiều năm rồi, rất nhiều khách quen, mọi người đều đến tiệm chúng tôi, những tiệm khác cơ bản là chả nhìn lấy một cái nữa. Thứ hai, bởi vì tay nghề của tôi tốt, tôi không giấu diếm chứ, tài nghệ nướng đồ của tôi, con đường này tôi mà nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất đâu, thứ gì cũng cần phải có kỹ thuật, người khác đến chỗ cậu ăn, sẽ cảm thấy chỗ cậu làm rất ngon, vậy thì lần sau tự nhiên sẽ vẫn đến tiệm của cậu, hơn nữa, còn có thể tuyên truyền miễn phí cho cậu, sau này người nhà a, bạn bè a, chỉ sẽ đến ăn tiệm cậu thôi, đúng không?”

“Thứ ba, đó chính là đặc sản, cậu nhìn mấy thứ của bọn họ đi, cùng một màu hết, nhưng cậu nhìn bên tôi đi, tôi có đặc sản a, Teppanyaki là đặc sản của tiệm tôi, cái thứ này khác với những teppanyaki khác, đây là sáng tạo của riêng tôi, tôi có thể nói rằng, trên thế giới này chỉ có tiệm tôi biết làm cái này thôi, độc nhất vô nhị. Người bây giờ có thứ gì mà chưa ăn qua chứ? Thứ mọi người muốn ăn là đặc sản. Cho nên, tôi đây tuy giống như bọn họ, chỉ có tám cái bàn, nhưng tôi làm một đêm có thể bằng bọn họ làm một tuần, thậm chí, có mấy đêm tôi có thể làm bằng bọn họ làm một tháng nữa, nhìn thấy chưa, mỗi ngày tôi kéo hàng đến đây đều dùng xe van, bọn thì chỉ xe ba bánh là được rồi, đây chính là khác biệt.” Ông chủ tay chân nhanh nhẹn mà nướng đồ trên lửa, miệng nói không ngừng.

“Tôi nói nha cái đầu heo nhà ông, cái gì cũng nói ra ngoài à? Trước khi nói chuyện ông có thể xài não chút được không?” Bà chủ bận rộn ở bên cạnh nghe thấy ông chủ nói hết chuyện nhà mình ra bên ngoài, nhịn không được mà mắng.

“Sợ gì? Tôi đâu phải bốc phét đâu, cho dù tôi có nói mấy cái này với người anh em cậu, cậu cũng không học được, có đúng không, cái tay nghề nướng này không dành hai năm thì không luyện ra đâu.” Ông chủ cười ha ha nói.

“Ông chủ, như vậy đi, mỗi thứ này anh cho tôi hai phần, gói lại tôi đem về nhà ăn.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói.

“Sao cậu đột nhiên lấy nhiều quá vậy?” Ông chủ khó hiểu hỏi.

“Không phải anh nói đồ của anh rất ngon sao? Tôi muốn thử hết, gói về nhà cho người nhà thử luôn.” Diệp Lăng Thiên cười nói.

“Được, đợi chút nướng cho cậu, tôi nói cho cậu nghe nha người anh em, ăn đồ chỗ tôi rồi, cậu đừng mong đi được tiệm khác nữa. Nếu như cậu cảm thấy như vậy không ngon, ngày mai qua đây tìm tôi, tôi trả tiền cho cậu.” Ông chủ lại nói.

Diệp Lăng Thiên cứ như vậy mà tám chuyện ở bên cạnh với ông chủ, tám đến khi gần 40, 50 phút, ông chủ mới đưa đồ đã nướng xong cho Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên trả tiền xong thì về nhà.

Lúc về nhà, Diệp Sương đang giặt quần áo trên hành lang, của mình, còn có của Diệp Lăng Thiên.

“Tối rồi còn giặt quần áo gì nữa? Để đây đi, mai anh giặt cho.” Diệp Lăng Thiên nói với Diệp Sương.

“Không sao, dù sao bây giờ cũng không ngủ được, anh, anh xách gì trên tay vậy?” Diệp Sương nhìn trong tay Diệp Lăng Thiên xách đến mấy cái túi, khó hiểu mà hỏi.

“Đồ nướng, đừng giặt nữa, để đó đi, lát nữa anh giặt cho, đi vào trong ăn đồ nướng trước đi.” Diệp Lăng Thiên gọi Diệp Sương, rồi đi vào nhà.

“Đồ nướng á, yeah, đã rất lâu em chưa ăn đồ nướng rồi.” Diệp Sương vui vẻ chạy vào nhà, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên mở túi ra, ngây ngốc hỏi: “Anh hai, anh điên rồi à, chỉ hai chúng ta mà anh mua nhiều như vậy? Anh ăn hết không?”

“Không sao, cứ từ từ ăn, mỗi thứ ăn một chút, nếm thử mùi vị.” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó tự mình bắt đầu ăn.

Ăn được một hồi, giống như là nghĩ ra cái gì đó, tìm một quyển vở và bút từ trong nhà, ghi chép giá của mỗi thứ đồ nướng lên trên giấy.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!