Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

CHƯƠNG 138: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN (SÁU)

Đương nhiên tốc độ phản ứng của tên đứng bên cạnh Lý Vũ Hân cũng vượt qua dự đoán của Diệp Lăng Thiên, dưới tình huống như vậy, đối thủ còn thể bắn một phát súng về phía anh, quan trọng nhất là vị trí của Diệp Lăng Thiên cũng gần như là điểm mù, hơn nữa Diệp Lăng Thiên vẫn nằm nhoài, cùng lắm cũng chỉ lộ tóc mà thôi, đối phương có thể nhắm chuẩn nổ súng như vậy cũng đủ chứng minh đối phương là tay súng. Độ nhạy cảm và tốc độ đủ khiến Diệp Lăng Thiên toát mồ hôi lạnh.

Sau khi Diệp Lăng Thiên tránh được viên đạn thì thay đổi vị trí, nằm sấp trên vách tường đầu cầu thang, tiếp tục nhắm vào đối phương. Nhưng đối phương đã hoàn toàn trốn sau cái cột.

Đối phương lập tức bắt Lý Vũ Hân từ dưới đất lên, dùng súng chĩa vào đầu Lý Vũ Hân, từ vị trí của Diệp Lăng Thiên cũng chỉ có thể nhìn thấy mặt Lý Vũ Hân, mặt khác cũng thấy đối phương cầm súng chĩa vào đầu Lý Vũ Hân.

Trong mắt Lý Vũ Hân đầy hoảng sợ, trên mặt cũng đầy nước mắt.

“Tao đếm ba tiếng, nếu mày không ra ngoài thì tao sẽ bắn cô ta, ra ngoài, mày ra ngoài cho tao.” Tên bắt cóc gần như gào thét, lập tức nhìn hai người anh em nằm trên mặt đất, anh ta không thể không điên cuồng.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân sợ tới mức run bần bật còn không ngừng khóc thút thít thì trái tim đang rỉ máu. Anh biết lúc này đi ra ngoài thì khả năng sẽ chết ở đây rất lớn, nhưng vẫn không thể không đứng dậy.

Mà ở bên ngoài nhà máy, cục trưởng Vương nghe thấy bên trong phát ra mấy tiếng súng thì ngẩn người, lập tức dặn dò: “Mọi người, tiến vào.”

“Đừng, không được.” Lý Yến nghe thấy cục trưởng Vương ra lệnh qua bộ đàm thì vội vàng cầm bộ đàm nói với cục trưởng Vương.

“Tình hình bên trong thế nào?” Cục trưởng Vương hỏi.

“Diệp Lăng Thiên đã giết ba tên bắt cóc, tôi có thể nhìn thấy con tin không sao, nhưng chỉ còn lại một tên bắt cóc và Diệp Lăng Thiên không biết có an toàn hay không, tôi nhìn lại thì không có việc gì, Diệp Lăng Thiên cũng không sao, tạm thời đừng hành động.” Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên đột nhiên xuất hiện trong ống nhòm thì vội vàng nói, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi. Diệp Lăng Thiên từ từ bước lên cầu thang, từng bước đi đến chỗ tên bắt cóc.

“Ưm ưm ưm ưm ưm.” Lý Vũ Hân nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đột nhiên xuất hiện thì kích động lớn tiếng kêu lên, nhưng miệng bị bịt lại cho nên cũng không nghe thấy rõ.

“Đứng ở đó, ném khẩu súng lại đây, tao chỉ đếm ba tiếng.” Tên bắt cóc tiếp tục lạnh lùng nói.

Diệp Lăng Thiên có thể cảm nhận được tên bắt cóc nổi giận, lúc con người nổi giận sẽ mất đi lý trí, chuyện gì cũng có thể làm được, anh không dám đánh cược với tên bắt cóc, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn ném khẩu súng qua cho đối phương, chẳng qua trước khi anh ném khẩu súng thì thoát hộp đạn ra vứt qua một bên, anh không thể dùng súng này thì cũng không thể cho đối phương dùng, đây là đạo lý dễ hiểu.

“Người anh em, tôi cũng ném súng rồi, hiện tại ngoại trừ con dao găm thì không có gì cả, anh còn cần trốn tránh sao?” Diệp Lăng Thiên cũng lạnh lùng nói.

“Mày có gan.” Tênn bắt cóc lạnh lùng nói, sau đó áp sát Lý Vũ Hân, vẫn chĩa súng vào đầu Lý Vũ Hân. Lần đầu tiên Diệp Lăng Thiên nhìn thấy dáng vẻ của tên bắt cóc, thân hình cường tráng, hơn ba mươi tuổi.

“Tôi giết ba người anh em của anh, anh không muốn báo thù cho bọn họ sao? Thả cô ấy ra tới giết tôi đi.” Diệp Lăng Thiên nhìn tên bắt cóc nói.

“Hiện tại tao muốn giết mày thì chỉ cần giơ súng bắn là được, mày cảm thấy thấy tao cần thả cô ta ra sao?” Tên bắt cóc dùng súng nói với Diệp Lăng Thiên.

“Anh không dám, hiện tại anh chỉ bắt cóc, mà giết người sẽ phải tử hình, cho nên anh không dám.” Diệp Lăng Thiên nhìn đối phương nói.

“Đúng, mày nói đúng, tao thật sự không dám giết người, cũng không nghĩ tới chuyện giết người. Mấy anh em bọn tao chỉ không chịu được cuộc sống nghèo khổ nên muốn kiếm chút tiền mà thôi, từ trước đến nay không nghĩ tới chuyện giết người. Nhưng hiện tại mấy người anh em của tao đã chết, mày cảm thấy tao còn không dám giết người sao? Tao cho mày xem tao có dám giết người hay không.”

Tên bắt cóc nói xong thì cầm súng bắn Diệp Lăng Thiên một phát, Diệp Lăng Thiên lập tức di chuyển, nhưng khoảng cách này không ai có thể tránh được viên đạn. Cánh tay phải của Diệp Lăng Thiên lập tức trúng đạn, sắc mặt Diệp Lăng Thiên lập tức biến tái nhợt, dùng tay trái nắm chặt lấy miệng vết thương.

“Anh vẫn không dám giết người, nếu anh dám giết tôi thì sẽ không bắn vào lồng ngực bên phải tôi.” Trán Diệp Lăng Thiên bắt đầu đổ mồ hôi, dù sao cũng trúng đạn, hơn nữa trên tay anh còn có vết thương do bút đâm vào trong lần hành động trước đó cũng nứt ra, cơn đau này làm cho anh cắn chặt răng lại.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!