CHƯƠNG 100: XUẤT VIỆN (5)
“Tôi thấy Hiểu Tình nói rất đúng.” Lý Vũ Hân cũng nói thêm một câu. Cuối cùng Diệp Lăng Thiên cũng chỉ có thể gật đầu, không nói gì nữa.
Sau khi ăn cơm xong, quả nhiên Hứa Hiểu Tinh giúp đỡ Diệp Sương thu dọn đồ đạc, Diệp Lăng Thiên đứng hút thuốc trong hành lang, trong lòng anh rất không dễ chịu, nhưng lại không có cách nào khác.
Anh là người không muốn làm phiền người khác, huống chi đã làm phiền Hứa Hiểu Tinh, lần này anh còn để Diệp Sương đến ở trong nhà Hứa Hiểu Tinh nên thật sự hơi xấu hổ.
Hứa Hiểu Tinh chỉ là cô giáo của Diệp Sương, cả nhà anh lại làm phiền cô ta nên Diệp Lăng Thiên cảm thấy nợ cô ta một ân tình rất lớn, từ trước đến nay anh là người không muốn thiếu nợ ai, nhưng trước mắt anh cũng chỉ có cách này để giải quyết vấn đề, Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân đã nói như vậy, Diệp Lăng Thiên thật sự không dám cho Diệp Sương ở một mình, lỡ thật sự xảy ra vấn đề, anh chỉ có thể hối hận không kịp.
Sau đó, Diệp Lăng Thiên đưa Diệp Sương đến chỗ Hứa Hiểu Tinh, giống như cô ta nói, nhà của Hứa Hiểu Tinh có ba phòng ngủ hai sảnh, nhìn bên ngoài rất có phong cách phương Tây.
Sau khi đưa Diệp Sương đến chỗ Hứa Hiểu Tinh, cô ta lập tức đuổi Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân ra ngoài, kết quả Diệp Lăng Thiên đành phải đưa Lý Vũ Hân về nhà.
Trên đường trở về Diệp Lăng Thiên cẩn thận quan sát Lý Vũ Hân đưa đến kết luận Lý Vũ Hân vẫn chưa thoát khỏi bóng ma của chuyện thất tình, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với trước đó, ít nhất hiện tại cô ngồi trên xe nhìn điện thoại mà không phải ngây người nhìn bên ngoài cửa sổ.
“Ngày mai cô có đi làm không? Nếu cô đi thì buổi sáng tôi sẽ gọi, còn không thì tôi sẽ không quấy rầy cô ngủ.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói với Lý Vũ Hân.
“Đi làm, tôi đã báo với công ty hôm nay quay về từ nước D, cho nên ngày mai tôi phải đi làm, nếu không thì ba tôi sẽ hỏi lý do, tôi không muốn lừa gạt ông ấy.” Lý Vũ Hân nhàn nhạt nói.
“Được.” Diệp Lăng Thiên trả lời một câu, sau đó lại nói: “Cảm ơn cô hôm nay đã đi thăm Diệp Sương, có thể thấy được cô đến nên con bé vô cùng vui vẻ.”
“Không cần cảm ơn, anh giúp tôi nhiều như vậy, chúng ta là bạn bè, đi thăm em gái anh xuất viện là chuyện nên làm. Mặt khác, một người ở bệnh viện lâu như vậy, tôi cũng muốn đi thăm một chuyến, hôm nay tôi đến nhà hai người khiến tôi rất rung động, cũng tiếp tục cho tôi thêm dũng khí.” Lý Vũ Hân nói tiếp.
“Là… bởi vì nhà chúng tôi nghèo sao?” Diệp Lăng Thiên có chút cười nhạo. “Không phải, là bởi vì hai người rất lạc quan và kiên trì.
Từ nhỏ hai người đã không có gì cả, mỗi ngày đều cố gắng vì ba bữa cơm một ngày, nhưng hai anh em vẫn sống lạc quan nhìn về phía trước, vẫn luôn cố gắng.
Mà tôi thì sao, từ nhỏ đã có tất cả, không thiếu thứ gì, so với hai người thì không biết tôi hạnh phúc hơn bao nhiêu lần, sau khi gặp hai người thì tôi không biết mình có quyền gì trách trời than đất chứ, tôi cũng không có lý do gì để bản thân mình suy sụp tinh thần, so với khó khăn của hai người thì một chút đau khổ này của tôi thật sự không đáng nhắc tới. Tôi biết trong khoảng thời gian này anh rất lo lắng cho tôi, tôi xin lỗi đã làm cho anh vất vả trong mấy ngày nay, anh yên tâm đi, mặc kệ tôi thế nào thì bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ chôn tất cả chuyện không vui ở trong lòng.” Lý Vũ Hân nói xong thì nở nụ cười với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhìn nụ cười của Lý Vũ Hân thì trong lòng lập tức thở phào một nửa. Ngày hôm sau, quả nhiên Lý Vũ Hân giống như trước kia, sau khi Diệp Lăng Thiên tập thể dục xong đi ra từ trong phòng tắm thì cô đúng giờ đi xuống lầu, chẳng qua khác với trước kia cô không hề đi tới tủ lạnh lấy sữa bò và bánh mì, mà cô ngồi đối diện với Diệp Lăng Thiên, cầm lấy một cái bánh quẩy mà Diệp Lăng Thiên mua về, chậm rãi nhai.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, sau đó nói: “Cô chờ một chút, tôi sẽ đi mua một phần cho cô.” Phải biết là trước kia Lý Vũ Hân không hề đụng vào thức phẩm rác rưởi kiểu Trung Quốc này.
“Được rồi, tôi không đói bụng lắm, ăn bánh quẩy là được.” Lý Vũ Hân ngăn cản Diệp Lăng Thiên. Diệp Lăng Thiên gật đầu, ngồi xuống ăn bánh quẩy của mình, trong lòng anh cũng hiểu được vì sao Lý Vũ Hân lại thay đổi như thế.
“Lần trước tôi nói anh liên lạc với công ty Ale thế nào rồi? Còn nữa anh đã phiên dịch tài liệu kia chưa?” Lý Vũ Hân vừa ăn vừa hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Tôi làm xong rồi, tôi đã giao cho Hoàng Linh trước khi đi nước B rồi, hôm nay cô đến công ty thì cô ta sẽ báo cáo những chuyện này.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
“Ừm, tôi chuẩn bị mời người của công ty Ale ở nước D đến Đông Hải một chuyến trong thời gian này, bàn bạc cụ thể một số chi tiết, sau đó tập đoàn sẽ phái một vị giám đốc đến Paris để phụ trách thành lập công ty mới.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!