Nhậm Xuyên lập tức trở nên tỉnh táo, anh liếc nhìn Giang Hoàn, Giang Hoàn cũng đang nhìn anh.
"Chuyện này..." - Nhậm Xuyên nuốt khan, anh nhấp vào liên kết Mạnh Xuân gửi tới, một tài khoản giải trí công khai viết dòng tiêu đề đỏ chói: "Tổng tài", "Đồng tính", "Tình yêu ngầm", "Nghi vấn come out*".
*come out: thuật ngữ dành cho việc những người thuộc LGBT+ công khai xu hướng tính dục/bản dạng giới của mình.
Ảnh chụp được rất mơ hồ và không rõ ràng, có bức chụp anh và Giang Hoàn đứng cạnh nhau, còn có ảnh Giang Hoàn cõng anh trên lưng, bức cuối cùng là ảnh chụp màn hình phát sóng trực tiếp khi Nhậm Xuyên gọi điện cho Giang Hoàn tại ga xe lửa, lộ ra thông tin liên lạc, chữ bị khoanh vòng đỏ rõ ràng là chữ "yêu".
Vì để Giang Hoàn xuất hiện đầu tiên trong danh bạ điện thoại của mình, Nhậm Xuyên đặt tên cho hắn mỗi một chữ "yêu".
Người đồng tính come out vốn dĩ chẳng có gì thu hút chú ý.
Điều tệ hại chính là bọn họ vừa mới tham gia "Hoán đổi cuộc sống", đã tích lũy được danh tiếng trên phát sóng trực tiếp, quan trọng hơn nữa bọn họ là hai vị tổng tài cấp cao mà người phàm không thể chạm tới.
Hot search đang tăng lên theo thời gian thực và mức độ phổ biến không ngừng tăng cao, nhiều người đổ xô đến phòng phát sóng trực tiếp để tìm manh mối thông qua chương trình phát sóng trực tiếp.
"Tôi nói này, lúc nào cũng gọi anh này anh kia, hóa ra trên giường cũng gọi anh luôn."
"Đồng tính luyến ái thật kinh tởm."
"Chắc là phía sau có giao dịch gì đấy."
"Tại sao đàn ông đẹp đều gay hết vậy, phụ nữ chúng tôi phải làm sao!"
"Rác rưởi, bọn họ bán cái gì? Sau này tôi sẽ không mua nữa."
"Ha ha, lầu trên tỉnh táo chút đi, bọn họ bán cái gì cậu cũng không mua được."
"Đúng là loại người nào cũng có thể làm tổng tài."
"Uầy uầy uầy xứng đôi thật nha!"
...
Trái tim Nhậm Xuyên đập loạn xạ, anh cảm thấy mình như giòi bọ ở dưới tảng đá, đột nhiên bại lộ dưới nắng trời, toàn thân bắt đầu bất an khó chịu, trong lòng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Giang Hoàn động viên anh: "Không sao, bây giờ anh tìm người gỡ hot search."
Nhậm Xuyên nắm lấy tay hắn: "Chờ đã-"
Giang Hoàn nhìn anh, ý là còn muốn nói gì sao?
Nhậm Xuyên đột nhiên mỉm cười: "Em nghĩ không cần gỡ đâu."
"Hả?" - Giang Hoàn nhíu mày, "Tại sao?"
"Chuyện em là gay không có gì phải che giấu." - Nhậm Xuyên nắm lấy tay Giang Hoàn, anh muốn đường đường chính chính làm chính mình, quang minh chính đại đối diện với thế giới này, "Em thật sự yêu anh."
Giang Hoàn cũng bật cười, đan ngón tay với anh: "Ừm."
Trên mạng bàn luận sôi nổi, nhưng hai nhân vật chính lại không vội vàng, trước tiên về nhà tắm rửa sạch sẽ, sau đó ôm nhau ngủ một giấc thoải mái.
Nhậm Xuyên ngồi dậy liếc nhìn điện thoại di động của mình, Chúc Khải Phong và Thôi Minh Hạo đều gọi tới, anh lần lượt trả lời từng cái, bảo bọn họ nhanh gửi phong bì đỏ đi. Vừa hay có một cuộc gọi đến, ngón tay cái của anh nhấn vào, không cẩn thận bấm nghe.
Giọng của Nhậm Đông Thăng lạnh lẽo hơn bao giờ hết: "Nhậm Xuyên."
Nhậm Xuyên lúc này mới tỉnh táo lại, tim bắt đầu đập loạn xạ, lắp ba lắp bắp nói: "Bố... bố..."
Nhậm Đông Thăng không muốn nói chuyện điện thoại với anh: "Về nhà."
Ngừng một chút, ông lại nói thêm một câu: "Ngay lập tức."
Giang Hoàn từ trên giường đứng dậy đi tới phía sau anh: "Có chuyện gì vậy?"
Hiển nhiên giọng nói trầm thấp của đàn ông bị Nhậm Đông Thăng nghe thấy, ông nặng nề hừ một tiếng rồi tức giận cúp điện thoại.
Nhậm Xuyên đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, có chút khó xử nhìn Giang Hoàn: "Là... bố em..."
Vất vả lắm anh mới nói được hết câu: "Bảo em về nhà..."
Giang Hoàn rất ân cần và dịu dàng: "Có cần anh cùng về không?"
"Không... không cần..." - Nhậm Xuyên sợ Giang Hoàn sẽ đánh nhau với bố mình, nếu thật sự đánh nhau thì sẽ rơi vào cái nan đề thế kỷ là mẹ và vợ rơi xuống nước thì cứu ai trước, "Em tự về trước một chuyến để thăm dò ý tứ."
Anh không muốn Giang Hoàn quá lo lắng, lúc đi ra ngoài còn quay lại nháy mắt với hắn mấy cái: "Yên tâm đi, em đối phó được ông già nhà em mà."
Nhậm Xuyên lái xe trở về nhà cũ, do dự ở cửa một lúc lâu rồi mới lấy hết can đảm đi vào, chị San San ra mở cửa cho anh, ôi chao: "Thiếu gia, cậu về rồi, hôm nay ông Nhậm giận lắm đấy."
Nhậm Xuyên thầm hồi hộp trong lòng.
Anh không dám cởi giày, vậy thì dễ dàng chạy trốn hơn: "Bố em đâu ạ?"
Chị San San dẫn đường cho anh: "Ở trong phòng khách."
Nhậm Xuyên nhờ cô: "Chị San San, thuốc điều trị tăng huyết áp và bệnh tim phải sẵn sàng, lỡ mà có chuyện gì thì gọi cấp cứu."
Chị San San bị anh dọa sợ: "Thiếu gia, cậu đã làm gì vậy?"
Nhậm Xuyên sờ sờ mũi mình: "Thì... có hơi quá..."
Bước vào phòng khách, khắp nơi đều là những món đồ chạm khắc bằng bạc. Bởi vì Nhậm Đông Thăng bắt đầu sự nghiệp của mình bằng nghề trang sức bạc, tổ tiên đã làm nghề thợ bạc từ bao đời nay, bày những thứ đồ này trong nhà chính là để không quên tổ.
Nhậm Đông Thăng đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng, không biết đã đứng bao lâu rồi.
Nhậm Xuyên thấp thỏm bước tới: "Bố!"
Khuôn mặt của Nhậm Đông Thăng bình thường không thể hiện nhiều uy nghiêm, thậm chí còn có chút ý cười, mà lúc này từ khóe miệng tới đuôi mày của ông đều lạnh lùng: "Nhậm Xuyên-!"
Nhậm Xuyên suýt chút nữa quỳ xuống: "Bố, con sai rồi!"
Nhậm Đông Thăng hỏi anh: "Sai chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng sai." - Nhậm Xuyên nhận sai với một thái độ rất thành khẩn, "Đặc biệt sai khi làm người bố anh tuấn đẹp trai của con tức giận."
Đây là điệu bộ mà anh dùng nhiều nhất từ nhỏ đến lớn, Nhậm Đông Thăng đã chai lì từ lâu, ông ném một xấp ảnh lên bàn trà: "Nhìn xem đây là cái gì!"
Nhậm Xuyên cầm lên xem, đều là ảnh của anh với Giang Hoàn, có một vài tấm nhìn còn rất thân mật, nhưng nếu không soi quá kỹ thì cũng không thể nhìn thấy gì.
"Con trai cả của nhà họ Hà." - Nhậm Đông Thăng cười khẩy, "Con thật có năng lực."
Nhậm Xuyên sờ sờ mũi của mình: "Con cũng nghĩ con quá lợi hại."
Nhậm Đông Thăng: "..."
Ông đột ngột vỗ lên bàn trà một cái: "Bố đang khen mày đấy à!"
Nhậm Xuyên theo bản năng mà nghiêm túc lên: "Con con con... con sai rồi! Con không lợi hại chút nào!"
Nhậm Đông Thăng nhìn anh như ép cung: "Mối quan hệ của hai đứa là gì?"
Nhậm Xuyên nói dối: "Là quan hệ bạn bè tương thân tương ái."
"Gọi là anh này anh nọ." - Nhậm Đông Thăng rõ ràng không tin, "Còn không chịu khai ra quan hệ gì?"
Nhậm Đông Thăng biết rồi? Tim Nhậm Xuyên đập thình thịch: "Bố, đừng tin mấy thứ nhảm nhí trên mạng."
Nhậm Đông Thăng lại tức giận: "Truyền thông biết hết rồi! Mỗi tôi không biết!"
"Bố bớt giận!" - Nhậm Xuyên xoa dịu ông, "Đừng kích động!"
"Con trai tôi! Bị chụp ảnh đưa lên mạng!" - Nhậm Đông Thăng tự vỗ mặt mình một cái bốp, "Anh để mặt mũi tôi ở đâu!"
"Cũng đâu có quá đáng như vậy." - Nhậm Xuyên ngập ngừng nói, "Không phải bây giờ là xã hội cởi mở sao."
Nhậm Đông Thăng chỉ vào anh: "Các anh... các anh không biết xấu hổ!"
Nhậm Xuyên không muốn nghe: "Bố không thể nói như vậy!"
Nhậm Đông Thăng đột nhiên đập bàn một cái: "Nói đi! Các anh làm sao quen nhau!"
Nhậm Xuyên căng thẳng trong lòng, giờ phút này giống như trời sập xuống, bố anh đã biết tất cả mọi chuyện, anh và Giang Hoàn không thể giấu nữa...
"Nguồn vốn của công ty anh bị gián đoạn! Anh cảm thấy quay lại tìm tôi thật mất mặt!" - Nhậm Đông Thăng rống lên, "Anh đi ôm đùi người khác, nhận người khác làm anh trai của mình!"
Nhậm Xuyên hơi sốc: "À... vâng ạ..."
Nhậm Đông Thăng sắp tức chết rồi: "Vô liêm sỉ!"
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, Nhậm Xuyên vỗ ngực, cũng may là Nhậm Đông Thăng hiểu lầm rồi.
Bản thân Nhậm Đông Thăng vẫn có chút buồn bã: "Bố không thể giúp đỡ cho con được chút nào sao?"
"Thật là... Bố, thật ra, con rất cần bố..." - Nhậm Xuyên vò đường may trên quần, cân nhắc từ ngữ, "Bố có thể cho con mượn chìa khóa két sắt ở ngân hàng được không?"
Nhậm Đông Thăng liếc anh một cái: "Để làm gì?"
"Lấy đồ..." - Nhậm Xuyên không muốn nói cho ông biết, "Mẹ con để lại cho con, con muốn xem."
Nhậm Đông Thăng hừ một tiếng rồi ném ra một chùm chìa khóa: "Cút đi."
Nhậm Xuyên cầm lấy chìa khóa, ngoan ngoãn cút đi: "Chào bố! Con đi!"
Chị San San bước ra: "Cậu nhỏ không ở lại ăn cơm à!"
"Không ăn!" - Nhậm Xuyên vui vẻ, nguy cơ đã được giải trừ, anh còn hôn lên má chị San San một cái, "Hôm nay chị đẹp ghê!"
Anh lái xe đến ngân hàng, với sự giúp đỡ của giám đốc ngân hàng, mở ra chiếc két sắt đã bị khóa hai mươi lăm năm, bên trong chỉ có một chiếc hộp phủ đầy bụi.
Nhậm Xuyên vô cùng nâng niu lấy nó ra, chạm vào chiếc hộp, đây là vật mà mẹ để lại cho anh.
Nhậm Xuyên không ở lại quá lâu mà phóng xe tăng tốc đến xưởng làm bạc, nơi này được tổ tiên dòng họ Nhậm truyền từ đời này sang đời khác. Khi đến tay Nhậm Đông Thăng, quy mô được mở rộng thì nó đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng vẫn giữ được hình dáng ban đầu, dùng để cho một vài người thợ già dưỡng thọ.
"Thầy Đinh!" - Nhậm Xuyên bước vào xưởng, "Con mới đến!"
Thầy Đinh tóc đã bạc từ lâu, cố gắng lắm mới nhìn rõ mặt Nhậm Xuyên, theo lệ cũ mà hét lên: "Chào cậu nhỏ!"
Thầy Đinh đã ở trong xưởng này từ thế hệ ông nội Nhậm Xuyên, tay nghề của ông không thể so với thợ bạc bình thường. Bây giờ ông không dễ dàng nhận làm đồ, chỉ khi nào gặp những khách hàng đặt làm riêng đồ vật cực kỳ tinh xảo và ra giá cực cao thì ông mới ra tay.
"Con đến đây tìm thầy." - Nhậm Xuyên bước đến trước mặt ông, nâng chiếc hộp trong tay lên.
Thầy Đinh nhìn thấy cái hộp này, trái tim đột nhiên nhảy lên, sắc mặt cũng thay đổi: "Đây không phải là của phu nhân..."
"Vâng." - Nhậm Xuyên cười, mở hộp ra, bên trong chứa một thỏi bạc có khắc rồng bay phượng múa, "Mẹ con để lại cho con dùng lúc cưới vợ."
Nhậm Xuyên quấn lấy thầy Đinh: "Thầy Đinh, khi con còn nhỏ, thầy đã nói với con khi nào lớn lên muốn lấy vợ thì tới tìm thầy làm nhẫn cho con."
"Bây giờ cuối cùng con cũng có một người để đeo nhẫn."
Thầy Đinh không ngờ ngày này có thể tới khi mình còn sống: "Được, rất tốt, cậu nhỏ, con muốn loại nhẫn nào?"
Nhậm Xuyên thật sự không ngại chọc thầy Đinh gần bảy mươi tuổi tức chết, mở điện thoại đưa ra ảnh của Giang Hoàn: "Thầy xem người như thế này thích hợp với loại nhẫn nào?"
Thầy Đinh nhìn khuôn mặt đàn ông trong ảnh: "..."
Nhậm Xuyên dùng ngón tay cái xoa xoa mặt Giang Hoàn trong bức ảnh một chút, vô cùng trân trọng: "Anh ấy tên là Giang Hoàn..."
"Là người mà con đặt ở trong tim."