Năm bịch nước biển, chưa nói những cái khác, bàng quang trước tiên không chịu nổi.
Nhậm Xuyên mấy lần muốn nói lại thôi, đều mạnh mẽ nhịn lại.
Không thể quấy rầy Giang Hoàn học tập, Giang Hoàn muốn thi đại học.
Anh rùng mình hai cái, lúc không nhịn được nữa, thì Giang Hoàn cũng từ trong sách ngẩng đầu lên: "Cậu muốn đi vệ sinh?"
Nhậm Xuyên vội vàng gật đầu.
Giang Hoàn thả sách trong tay xuống, cầm giá truyền dịch: "Đi, tôi đi nhà xí với cậu."
Giang Hoàn đi lên phía trước dẫn đường, Nhậm Xuyên nín tiểu đi theo sau, ở giữa là dây truyền dịch dài, nhìn giống như Giang Hoàn dẫn chó lớn nhà hắn đi vệ sinh.
Nhậm Xuyên lập tức bị trí tưởng tượng của mình làm cho buồn cười, nếu thật sự có một người đeo vòng cổ cho anh, thì việc người đó là Giang Hoàn cũng không tồi.
Đi đến nhà vệ sinh nam, Nhậm Xuyên bỗng nhiên lúng túng.
Hai cái tay anh đều có kim châm, thực sự không có cách nào tự mình cởi quần.
Giang Hoàn hiển nhiên cũng để ý thấy điều này, cùng anh hai mặt nhìn nhau.
Nhậm Xuyên lui về sau hai bước: "Tự nhiên tôi thấy không mắc tiểu nữa..."
"Đừng ngại, đều là đàn ông, này có là gì." - Giang Hoàn không có cái gì gọi là ngại, hắn vẫn luôn chăm sóc em trai đến năm mười lăm tuổi, đi lên trước, cầm lấy lưng quần của Nhậm Xuyên: "Cậu-"
Quần cho bệnh nhân lỏng lẻo, kéo một cái liền tụt, Nhậm Xuyên cứ như vậy không kịp chuẩn bị mà đột nhiên bị lộ hàng họ trước mặt Giang Hoàn.
Nhậm Xuyên: "..."
Giang Hoàn huýt sáo: "Rất lớn nha."
Mấy phút này chính là thời khắc Nhậm Xuyên cực kì xấu hổ, nghe tiếng nước ào ào, anh hận không thể chết ngay tại chỗ.
Giang Hoàn biểu cảm như thường mà kéo quần lên cho anh, sửa sang xong quần áo: "Xong rồi."
Nhậm Xuyên nhắm mắt lại, trên mặt còn ửng đỏ chưa tan: "..."
"Đừng nói là cứng rồi." - Giang Hoàn không hiểu nổi tại sao anh lại ngại ngùng như thế, "Như thế này chứng tỏ chức năng của cậu bình thường, rất tốt, thân thể đang dần khôi phục rồi."
Nhậm Xuyên mở một con mắt nhìn về phía nửa người dưới của hắn: "Cậu..."
Giang Hoàn rõ ràng cảm thấy là anh hiểu nhầm rồi, lui về phía sau một bước, đính chính: "Cảm ơn, chức năng của tôi cũng rất bình thường."
Cơ mà nói như vậy giống như thân thể mình cũng còn quá tốt rồi, Giang hoàn dừng một chút rồi thêm một câu: "Cũng không có được lắm, sáng sớm thời gian chào cờ rõ ràng không bằng trước đây, mấy ngày trước tôi đo thử, thậm chí còn ngắn bớt ba xăng-ti-mét."
"Là do, thân thể không tốt, cái kia cũng bị ảnh hưởng." - Nhậm Xuyên cũng hùa theo nói bậy, "Lúc trước sáng sớm có thể chào cờ ba mươi phút, bây giờ qua năm phút đồng hồ đã phải nghỉ một lát."
Chủ đề này quả thực khó nói, Giang Hoàn thấy có vẻ như đã tìm được tri kỷ: "Đúng đúng đúng, hắt xì một cái cũng có thể són ra một ít nước tiểu."
Nhậm Xuyên điên cuồng gật đầu phụ họa: "Tôi đang dùng bỉm hãng Hộ Thư Bảo, đề cử cho cậu!"
Giang Hoàn rốt cuộc phát hiện có gì đó sai sai: "Hộ Thư Bảo..."
"...là hãng băng vệ sinh."
"Hộ Thư Bảo thực ra cũng có bỉm." - Nhậm Xuyên nói dối trắng trợn, "Cực kì mềm mại thoải mái, không bị hầm, cậu thử thử xem."
"Được." - Giang Hoàn gật gật đầu, "Tôi về rồi sẽ đem bỉm ở siêu thị Khuất Thần đổi lại..."
"Siêu thị Khuất Thần à." - Nhậm Xuyên có chút bất ngờ, "Chỗ đó cao cấp quá, tôi không dám đi vào mua đồ."
Trong ấn tượng của Giang Hoàn thì siêu thị Khuất Thần với quầy hàng dưới lầu ở khách sạn giống nhau, đồ ở đó có gì cao cấp? Hắn gãi đầu một cái, sửa lại ý tứ: "Ặc... tôi cũng không có đi mua thường xuyên, đều là thừa dịp giảm giá đến tích trữ bỉm. Bởi vì tôi toàn mua bỉm, không có mua những cái khác, nên thu ngân cũng có thái độ không tốt với tôi."
Nhậm Xuyên nghe xong liền hận không thể bao hết siêu thị Khuất Thần cho Giang Hoàn, sau đó muốn mua gì thì mua, không cần xem sắc mặc nhân viên, nhất thời mạnh miệng: "Ngày mai tôi đi mua ngay! Thiếu cái gì mua cái đó! Bao hết siêu thị Khuất Thần cũng được!"
Giang Hoàn ngạc nhiên nhìn anh: "Cậu là shipper thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Nhậm Xuyên thiếu chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi của mình: "Ừm... là phúc lợi của công ty, được một tấm thẻ thành viên của siêu thị Khuất Thần, trong thẻ có sẵn năm trăm điểm, còn có tích lũy. Siêu thị Khuất Thần đối xử chuẩn mực với thành viên, ngày lễ ngày tết còn có quà tặng nhỏ, kể cả cậu không mua cái gì, chỉ cần lấy thẻ thành viên ra, cũng sẽ có người cung kính đưa cậu ra ngoài."
Thì ra là như vậy. Giang Hoàn gật gật đầu, còn có chút ước ao: "Tôi còn muốn mua sữa rửa mặt, có thể mượn dùng thẻ của cậu."
Nhậm Xuyên rốt cuộc tìm lại được cảm giác quẹt thẻ tiêu tiền, tiêu sái suất khí nói ra một câu: "Cứ tự nhiên."
Giang Hoàn đương nhiên là không cần bỉm cho mình, mà là vì cảm xúc của Nhậm Xuyên. Mua thì mua đi, hắn nắm chặt tay Nhậm Xuyên: "Vậy hẹn cậu, ngày mai, siêu thị Khuất Thần, bỉm."
"Ừm." Nhậm Xuyên dùng sức mà gật đầu, bỉm gì mà bỉm, từ sau một tuổi thì chưa từng dùng lại, nhưng vì Giang Hoàn, anh nguyện ý mua một vé đi về tuổi thơ, "Mục tiêu của chúng ta là, mua được loại bỉm tiện lợi nhất!"