Ba giờ rưỡi sáng, Nhậm Xuyên chân nam đá chân chiêu bước ra khỏi club sáng đèn, mắt mũi kèm nhèm, dạ dày quặn đau như bị lửa đốt. Anh thực sự không chịu được nữa, cúi xuống nôn dưới chân tường, trong miệng nồng nặc mùi tanh nồng.
Trước mắt lốm đốm đen, không nhìn rõ được thứ gì nữa, Nhậm Xuyên lảo đảo hai lần rồi ngã xuống đất bất động.
Các nhân viên của club lần lượt tan ca, người qua lại nhiều như vậy nhưng không ai trong số họ liếc mắt nhìn về phía góc này.
Ma men say xỉn trên rìa đường thực sự đếm không xuể.
Không ai biết rằng, người nằm ở đây được một người khác nâng niu như bảo bối.
Nhậm Xuyên nằm co ro trên mặt đất lạnh lẽo, bất tỉnh, giữa môi và răng phát ra tiếng nói mớ, cẩn thận lắng nghe, thì đó là một tiếng mơ hồ và đứt quãng: "Anh..."
Gió lạnh gào thét, cành cây khô xào xạc, người trong club hầu như đã về hết, người gác cửa rụt cổ lại, muốn đóng cửa.
Lúc này, một chiếc siêu xe đi tới, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc âu phục chừng hơn bốn mươi tuổi bước xuống xe.
Khi đi qua cửa, bước chân ông dừng lại trong giây lát.
Quản lý club ra đón, nhiệt tình chào hỏi: "Chào ngài Thường! Hoan nghênh ghé thăm!"
Ngài Thường sở hữu khuôn mặt nghiêm túc, vô thức tự phát uy vì đã ở chiếu trên một thời gian dài. Ông bước đến góc này, cúi xuống bế Nhậm Xuyên đang say rượu lên.
Sắc mặt quản lý có chút thay đổi: "Là chúng tôi sơ suất! Không biết đây là bằng hữu của ngài Thường..."
"Không quen biết." - Ngài Thường chỉ bế Nhậm Xuyên đi vào sảnh lớn và đặt anh nằm trên ghế sô pha, "Lấy điện thoại của cậu ta, gọi cho bạn bè người thân đi."
Quản lý nhanh chóng đồng ý, lấy điện thoại từ trong túi Nhậm Xuyên ra, nhưng phát hiện không thể mở khóa bằng vân tay, trong ví cũng không có căn cước chứng minh thân phận.
Quản lý lúng túng: "Cái này..."
"Mượn phòng." - Ngài Thường đưa thẻ ra, "Để cậu ta ngủ một đêm."
Quản lý vội vàng nói phải: "Được! Được!"
Nhậm Xuyên mơ thấy mẹ của mình.
Mẹ anh đã mất khi anh được sinh ra. Vì để cho anh được sống, mẹ anh đã dâng lên mạng sống của chính mình.
Mặc dù Nhậm Đông Thăng xưa nay chưa từng trách móc anh, nhưng Nhậm Xuyên cũng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho mình.
Khi còn nhỏ, té một cái cũng cảm thấy tủi thân, những đứa trẻ khác đều có mẹ dỗ dành, còn Nhậm Xuyên chỉ có thể tự đứng dậy thổi cát trên vết thương.
Trong giấc mơ, anh đi dọc cầu thang lên tầng áp mái trên cùng của ngôi nhà, ánh sáng mặt trời chiếu vào từ những ô cửa sổ hoa mỹ lộng lẫy giống như thánh quang.
Trên tầng cao nhất chứa rất nhiều thứ mẹ anh sử dụng trước khi qua đời, như kẹp tóc, lược, và chiếc váy trắng tinh.
Ngoài ra còn có một bức ảnh của mẹ, mẹ đang cười, như một thiên thần.
Nhậm Xuyên không kiềm được, đưa tay ra muốn chạm vào mặt mẹ mình, nhưng dưới ánh mặt trời, trên tay anh tràn đầy máu tươi.
Máu tươi nhớp nháp chảy dài trên mu bàn tay gầy guộc, tí tách rơi xuống sàn.
Ở những khe hở trên trần nhà, xung quanh mặt đất, máu không ngừng tràn ra, cả căn phòng bắt đầu vặn vẹo biến dạng, biến thành một cái miệng lớn, muốn nhai nát Nhậm Xuyên rồi nuốt xuống.
Nhậm Xuyên bị đè ép gần như không thở nổi, sóng máu đập thẳng vào đầu nuốt chửng anh, một lực khổng lồ gần như đánh gãy khung xương của anh.
"Mẹ..." - Nhậm Xuyên giãy giụa, thở dốc, "Đừng đi..."
Ngài Thường vốn định rời đi, nhưng lại nghe thấy Nhậm Xuyên trên giường lẩm bẩm, ông cúi người gần hơn mới có thể nghe rõ, đó là một âm thanh vô cùng luyến tiếc: "Mẹ..."
Ngài Thường đắp kín chăn cho anh, ngập ngừng duỗi ngón tay ra lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt anh.
Lúc Nhậm Xuyên tỉnh dậy không biết đã là mấy giờ, đầu đau như búa bổ, bụng cồn cào liên tục, ánh nắng trong phòng chói chang khiến anh không thể mở mắt nổi.
Sau một hồi tĩnh lặng, Nhậm Xuyên mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Hô hấp đình trệ trong chốc lát, anh lập tức kiểm tra thân thể, quần áo không bị động chạm, ngay cả điện thoại cũng được đặt đàng hoàng ở bên giường.
Nhậm Xuyên rời khỏi giường, đi vào nhà vệ sinh, nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương, hốc mắt được bao quanh bởi một vầng hồng, vẫn còn đọng lại nước mắt.
Mình... khóc à...
Sau khi sửa soạn bản thân sạch sẽ, Nhậm Xuyên đẩy cửa đi ra ngoài, vừa khéo đúng lúc có người đi vào.
Người nọ trạc bốn mươi tuổi, tóc không có một sợi bạc, dáng người thẳng tắp, mặc một bộ âu phục màu xanh lam đậm, trông có vẻ đĩnh đạc và chín chắn.
Nhậm Xuyên ngây ngẩn: "Ngài đây là..."
Ngài Thường tự giới thiệu: "Tôi họ Thường."
"Ngài Thường, xin chào." - Nhậm Xuyên bắt tay với ông, dừng lại, ngập ngừng nói, "Tối hôm qua là..."
Ngài Thường giải thích rõ: "Tối qua cậu uống rượu say nằm trước cổng club, điện thoại không mở khóa được, chứng minh thư thì không tìm thấy, nên tôi mượn phòng cho cậu ngủ một giấc."
Nhậm Xuyên thầm cảm kích: "Thực lòng cảm ơn ngài. Mong ngài lưu lại địa chỉ, tôi sẽ đến tận nhà cảm ơn."
Giọng ngài Thường đều đều: "Chuyện nhỏ thôi, không cần."
Nhậm Xuyên quan sát thần thái của ông thì thấy ông hẳn là đã đứng ở vị thế cao từ lâu, anh thấp thỏm trong lòng, có hơi e dè: "Tôi có thể mời ngài ăn sáng được không?"
Ngài Thường nhìn anh một chút, khuôn mặt trẻ đẹp chưa trải sự đời, có sức sống của một chú nghé con mới sinh, vậy mà đêm qua lại chán nản ngã gục trước cửa club như một con chó mất chủ.
"Tôi uống trà đen." - Ngài Thường nói, "Với trứng rán, thịt xông khói và đậu gà."
Là một bữa sáng kiểu Anh điển hình, Nhậm Xuyên đoán rằng ngài Thường có lẽ đã sống ở Anh trong một thời gian dài.
Bởi vì anh chưa bao giờ nghe nói về một ngài Thường như vậy ở Bắc Kinh.
Club cung cấp đủ loại bữa sáng, sau khi đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, Nhậm Xuyên tự tay châm trà cho ngài Thường: "Chiêu đãi chưa được chu toàn, kính mong ngài thông cảm."
Bọn họ yên lặng uống trà, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, nhưng tất cả đều là những câu chuyện phiếm tầm thường.
Ngài Thường đặt tách trà xuống, đột nhiên hỏi: "Cậu làm nghề gì?"
"Tôi làm về loại video ngắn tự truyền thông."- Nhậm Xuyên đưa ra một tấm danh thiếp, "Công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch, giám đốc điều hành, Nhậm Xuyên."
Ngài Thường nhận tấm danh thiếp, nghiêm túc xem, trên đó không có chức danh hoa mỹ hay khoe khoang, chỉ có tên và thông tin liên lạc được in đơn giản.
Ông cất danh thiếp vào túi: "Tôi biết rồi."
Nhậm Xuyên sửng sốt, đây là lần đầu tiên có người nhận danh thiếp của anh sau nhiều ngày như vậy.
Sau khi ăn sáng và cùng đi qua hành lang, ngài Thường liếc nhìn Nhậm Xuyên và đột nhiên hỏi: "Lên xe tôi đưa cậu về nhé?"
"Không làm phiền ngài." - Nhậm Xuyên cười tươi, "Tôi có người đón rồi."
Bọn họ tách nhau ra ở lối vào của club, ngài Thường đứng tại chỗ đợi tài xế lái xe tới, từ xa nhìn thấy Nhậm Xuyên đang gọi điện bên ngoài cửa, ngón tay kẹp một điếu thuốc, gọi phía bên kia điện thoại một cách thân thiết: "Anh..."
Không biết nói gì mà như bị la rầy, Nhậm Xuyên ngoan ngoãn dập tắt thuốc.
Trợ lý đi tới, gọi ông: "Thưa ngài."
Ngài Thường thu hồi ánh mắt: "Đi thôi."
Sau khi lên xe, trợ lý đưa cho ông một lá thư mời: "Họp báo ra mắt sản phẩm Trung Quốc đầu tiên của Yggdrasil."
"Ừ." - Ngài Thường gật đầu, lấy danh thiếp từ trong túi ra, đưa qua, "Tìm thông tin của công ty này."
Nhậm Xuyên đợi ở cửa club mười phút, Giang Hoàn lái xe tới, mang theo khăn quàng cổ cùng găng tay, trách móc: "Chỉ vì cậu, anh vừa xuống máy bay, còn chưa đến công ty đã phải chạy tới đây."
"Anh." - Nhậm Xuyên ngọt ngào, "Anh thật tốt."
"Về nhà." - Giang Hoàn bóp mặt anh, "Đồ con heo bẩn thỉu."
Nhậm Xuyên mặc áo khoác của Giang Hoàn, mùi nước hoa thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi, anh biết nhãn hiệu này, trên bệ rửa mặt có để, là Profumum Roma.
Xe vừa mới vào tới khu nhà, Nhậm Xuyên vội vàng kêu dừng: "Chờ đã!"
Ngay khi Giang Hoàn dừng xe, Nhậm Xuyên liền đẩy cửa xe ra và nhảy xuống, ánh mắt phóng qua nhìn thấy người bảo vệ đang mang theo một con mèo cam bẩn thỉu, nhiều chỗ bị lở loét chảy mủ hôi thối.
Dưới con mắt của người bảo vệ, đây không phải là một chú mèo tội nghiệp, mà là một mầm họa cho sự an toàn của cư dân.
Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên nói chuyện với bảo vệ, cuối cùng lấy được con mèo màu cam từ họ.
Nhậm Xuyên dùng khăn bọc con mèo màu cam lại rồi lên xe: "Đáng thương quá."
Giang Hoàn nhìn anh: "Cậu muốn nuôi à?"
"Nuôi nó đi." - Nhậm Xuyên không thích động vật nhỏ, nhưng vừa được một người không quen biết giúp đỡ, nên sinh ra sự đồng cảm với con mèo tội nghiệp này.
Giang Hoàn nhắc nhở: "Trong nhà chúng ta có hai con chim."
"Cứ nhốt chim trong lồng trước." - Nhậm Xuyên nói, "Chờ nó lành rồi thì tìm ai đó nhận nuôi."
Giang Hoàn không phản đối, Nhậm Xuyên muốn nuôi thì nuôi. Hai người về nhà, tắm rửa rồi bôi thuốc cho mèo, sau một hồi vật lộn, việc bắt bọ chét khiến cho hai vị tổng tài suýt nữa gục ngã.
Chú mèo cam rất ngoan ngoãn nhưng đôi mắt lại hoang dã, sau bữa ăn no nê, nó liền vèo một tiếng nhảy khỏi ban công.
Nhậm Xuyên gọi: "Này-"
"Cậu không giữ được nó." - Giang Hoàn khuyên anh, "Thôi, nếu cậu muốn nuôi thì chúng ta tới tiệm mèo mua một con xịn."
Không hiểu sao lòng Nhậm Xuyên chợt chua xót: "Người ta đều thích thứ đắt tiền đẹp đẽ, người với người thì khác, mèo với mèo cũng khác, có lẽ một ngày nào đó tôi cũng sẽ ở trên đường phố ăn gió nằm sương."
"Được rồi, có anh thì cậu không đói đâu." - Giang Hoàn xoa đầu anh, "Anh đi nói chuyện với bảo vệ, lần sau nếu nhìn thấy con mèo màu cam thì đừng xua đuổi nó, nó là mèo nhà chúng ta."
Nhậm Xuyên vừa lòng, Giang Hoàn giục anh đi tắm rửa, vừa mới bắt bọ chét trên người con mèo, cũng không biết trên người mình có bọ chét hay không.
Sau khi tắm nước nóng thoải mái, Nhậm Xuyên vừa đi ra ngoài vừa lau tóc. Chuông điện thoại vang lên, anh nhìn thấy một số điện thoại lạ.
Nhậm Xuyên nói với đầu dây bên kia: "Xin chào, đây là Nhậm Xuyên."
"Nhậm tổng." - Trên điện thoại là giọng nói của một cô gái, có chút kiêu ngạo, "Có tiện nói chuyện không?"
Nhậm Xuyên do dự: "Cô là..."
Cô gái nói với anh: "Mùng một tháng mười hai, ở dinh thự Thừa Phong, trên tầng tám, anh đã đưa tôi từ mặt đất lên ghế sô pha và đắp cho tôi một cái chăn."
"Ân tình này tôi sẽ trả cho anh." - Cô gái vô cùng tự tin, "Tôi sẽ giúp anh giải quyết vấn đề tài chính của công ty."
- --
Tác giả có điều muốn nói:Chanh ngón tay thực sự rất chua, tôi tò mò nên đã nếm nó, nhưng nó đánh bại tôi liên tục, tôi thậm chí còn rất đau lòng.