Cái đệt! Giang Hoàn đột nhiên nhớ ra, hắn để Chung Niệm và Lư Nhược Nam kết thân, Chung Niệm có nói rằng cậu sẽ đưa Lư Nhược Nam đến Finney dùng bữa.
Giang Hoàn gửi tin nhắn cho Chung Niệm dưới bàn: "Cậu không nhìn thấy tôi."
Sau đó hắn liền một phát ấn đầu Nhậm Xuyên xuống: "Đừng nhìn loạn."
Nhưng Nhậm Xuyên đã nhìn thấy Lư Nhược Nam, lại chửi thề một tiếng: "Bạn trai cũ của anh qua lại với Lư Nhược Nam?"
Anh có chút bối rối: "Bạn trai cũ của anh rốt cuộc là thích nam hay thích nữ?"
Giang Hoàn chột dạ: "Anh... làm sao biết được."
Chính Nhậm Xuyên cũng nghĩ không thông: "Lần trước không phải anh nói cậu ta lén lút quen bạn trai giàu có sao, vậy cậu ta ở cùng Lư Nhược Nam làm cái gì? Lư Nhược Nam lương tháng tám ngàn, không ngoại hình, không vóc dang, còn có lông chân."
Mồ hôi trên trán Giang Hoàn chảy xuống: "Cái này... có thể là... đổi khẩu vị..."
"Không thể nào!" - Nhậm Xuyên bỗng nhiên nghĩ thông suốt, ầm một tiếng đứng lên: "Cậu ta muốn lừa kết hôn!"
Có thể nhịn cũng không nhịn nổi, Nhậm Xuyên xắn tay áo định xông lên, lại bị Giang Hoàn giữ chặt: "Anh làm cái gì vậy!"
"Tôi đi dạy dỗ lại cậu ta!" - Nhậm Xuyên giãy giụa muốn thoát khỏi tay Giang Hoàn, "Tôi muốn cho cậu ta biết Mã vương gia rốt cuộc có bao nhiêu con mắt!"
"Đang ở nơi công cộng." - Giang Hoàn cũng bất lực, nửa ôm nửa đè Nhậm Xuyên lại, "Chờ trở về bệnh viện nói với Lư Nhược Nam một tiếng là được rồi, cậu đánh người ở đây thì phải đến đồn cảnh sát."
Cả hai người đều cúi đầu, Lư Nhược Nam không nhìn thấy, mê đắm nhìn chằm chằm Chung Niệm: "Giọng nói anh hay thật nha."
Chung Niệm nhận được tin từ Giang Hoàn, cố gắng giả vờ như không nhìn thấy sếp, cũng không quên làm nhiệm vụ của Giang Hoàn là đẩy lùi lần kết thân này, muốn khiến Lư Nhược Nam hết hy vọng, liền cố tình nghẹn họng, nửa nam nửa nữ nói: "Ặc... cô nghe nhầm rồi, đây mới là giọng thật của tôi."
Lư Nhược Nam nhìn đâu cũng thấy hài lòng, trên mặt toàn là si mê: "Ngoại hình anh thật ổn nha."
Chung Niệm mặt không chút cảm xúc: "Sai rồi."
"Anh lái một chiếc Porsche."
"Đi mượn."
"Anh còn đưa em đến một nhà hàng cao cấp như vậy để ăn trưa."
"Chín đô chín một miếng bít tết to."
...
Mạnh Xuân cầm một bó hoa trên tay, đi lên sân thượng, gửi một tin nhắn cho Chung Niệm, hỏi cậu khi nào sẽ đến.
Lư Nhược Nam đã chấm Chung Niệm, ầm một tiếng đứng lên, kêu lớn: "Em thích anh!"
Một câu này kinh động đến Mạnh Xuân, y nhìn sang, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại.
"Đệt." - Giang Hoàn đột nhiên kéo Nhậm Xuyên, chỉ vào Mạnh Xuân đang đứng ở lối vào sân thượng, "Bạn trai cũ của cậu!"
Nhậm Xuyên trong lòng nói đây là bạn trai cũ nào của tôi, quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Xuân, lập tức ngây người.
"Anh đi dạy dỗ cậu ta!" - Giang Hoàn liền xắn tay áo, "Anh muốn cho cậu ta biết Mã vương gia rốt cuộc có bao nhiêu con mắt!"
"Đừng kích động!" - Nhậm Xuyên vội vàng kéo hắn lại, động não nhanh như chớp, "Đây là... nơi công cộng..."
Mạnh Xuân bị tiếng "em thích anh" dọa sợ, bông hồng trên tay lộp bộp rơi xuống đất, y lùi về sau hai bước, trong lúc hoảng hốt, âm thanh cõi lòng tan nát vang lên bên tai.
Động tĩnh của y bên này rơi vào tai Chung Niệm, cậu nhìn sang, vừa nhìn thấy rõ bóng dáng cao lớn ở cửa sân thượng là Mạnh Xuân, cả người lập tức hóa đá.
Mạnh Xuân sải bước đi tới, đập mạnh tay xuống bàn, sắc mặt âm trầm nhìn hai người.
Giang Hoàn bàng quan hóng chuyện hít sâu một hơi, hỏi Nhậm Xuyên: "Tại sao bạn trai cũ của cậu lại xen vào?"
Nhậm Xuyên mơ hồ: "Hai người họ muốn tranh Lư Nhược Nam?"
Nói điều này xong, Nhậm Xuyên cũng không thể tin được, Lư Nhược Nam tiền lương tám ngàn, không ngoại hình, không vóc dáng, còn có lông chân, nhưng lại có đến hai người đàn ông tranh giành.
Chung Niệm đứng lên, miệng mấp máy: "Nghe em giải thích."
Mạnh Xuân cười khổ: "Còn giải thích cái gì nữa? Chơi đùa anh rất vui vẻ sao?"
Chung Niệm nắm tay y trong lòng bàn tay: "Không, nghe em nói..."
Lần này đổi thành Nhậm Xuyên kinh hoàng: "Bạn trai cũ của anh sao lại nắm tay bạn trai cũ của tôi!"
Giang Huyên cũng không hiểu ra sao, đầu lưỡi thắt lại không nói nên lời: "Ừm... làm sao anh biết bọn họ có quan hệ gì."
Mạnh Xuân chỉ cảm thấy trong lồng ngực rơi mất một mảnh, chảy máu ào ạt, y chỉ vào Lư Nhược Nam: "Anh có cái gì không so được với cô ta? Chẳng lẽ là không được đẹp và giàu có như cô ta sao?"
Đôi mắt y đỏ hoe, chất vấn Chung Niệm: "Hay bởi vì anh là đàn ông?"
Chung Niệm hoảng hốt, chỉ muốn giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện, nhưng Mạnh Xuân quay lưng muốn đi, cậu thực sự không kịp làm gì, bèn nắm lấy cà vạt của Mạnh Xuân, kiễng chân lên hôn y.
Giang Hoàn rầm một tiếng đứng lên: "Vãi!"
Nhậm Xuyên đè hắn lại: "Bình tĩnh!"
Nụ hôn này liền không thể dừng lại, Mạnh Xuân ôm Chung Niệm vào lòng và hôn một cách mãnh liệt, dùng đầu lưỡi mở ra bờ môi rồi tiến thẳng vào.
Nhậm Xuyên sững sờ: "Đậu má!"
Anh và Giang Hoàn hai mặt nhìn nhau, đã không biết nên giải thích thế nào, chuyện này không còn là kỳ quái, mà là hoang đường.
Giang Hoàn sắp xếp lại từ đầu: "Bạn trai cũ của anh đưa Lư Nhược Nam đi ăn cơm, sau đó bạn trai cũ của cậu tới."
Nhậm Xuyên tiếp lời hắn: "Bạn trai cũ của anh muốn lừa Lư Nhược Nam kết hôn, sau đó lại bị bạn trai cũ của tôi bắt được."
Giang Hoàn nhìn anh: "Bạn trai cũ của cậu chất vấn bạn trai cũ của anh, sau đó bạn trai cũ của anh hôn cậu ta."
Nhậm Xuyên hít thở không đều: "Sau đó bạn trai cũ của anh bị bạn trai cũ của tôi bóp cằm hôn lại."
Bọn họ nhìn nhau: "Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì!"
Biểu tình trên mặt giống như là đang nằm mơ, hai kẻ khốn nạn vậy mà ở bên nhau?
Lúc này chỉ nghe Mạnh Xuân hét lên: "Anh yêu em!"
Giang Hoàn trợn mắt, xắn tay áo: "Tôi không đồng ý!"
Chung Niệm cũng lấy hết can đảm la lớn: "Em cũng yêu anh!"
Nhậm Xuyên cũng không thể ngồi yên, hô to: "Tôi không đồng ý!"
Mạnh Xuân và Chung Niệm cùng nhau nhìn hai vị tổng tài nhảy ra, đều thất thần, nhất thời khóe miệng vô thức giật giật.
Giang Hoàn đi tới, kéo Chung Niệm đến bên cạnh mình, chỉ vào Mạnh Xuân: "Đây là một tên khốn!"
Nhậm Xuyên thì lại kéo Mạnh Xuân đến trước mặt mình và chỉ vào Chung Niệm: "Đây cũng là một tên khốn!"
Chung Niệm: "..."
Mạnh Xuân: "..."
Chờ chút, hình như có gì đó không đúng, Giang Hoàn và Nhậm Xuyên hai mặt nhìn nhau, đồng thanh hét lên: "Tại sao lại đứng cùng với bạn trai cũ của mình!"
Tình cảnh thay đổi ngay tức khắc, lại biến thành Nhậm Xuyên và Giang Hoàn đứng cùng nhau, Chung Niệm và Mạnh Xuân đứng chung một chỗ.
Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, không ai hiểu làm sao mà mọi chuyện lại thành ra như thế này.
"Vậy..." - Chung Niệm thực sự bối rối, "Đây là tình huống gì?"
Mạnh Xuân cũng không biết giải thích thế nào: "Ặc... Anh không biết."
Giang Hoàn nói: "Tóm lại, hai người dù sao cũng không thể ở bên nhau!"
Nhậm Xuyên phụ họa: "Đúng! Tôi không đồng ý!"
Có một âm thanh lạnh lùng vang lên từ phía sau họ: "Các người... coi tôi như không khí sao?"
Tất cả mọi người đồng thời quay đầu lại, Lư Nhược Nam mặt vô cảm nhìn chằm chằm bốn người đàn ông.
- --
Editor: thôi chị gái về đây em thương =))