Nằm viện cũng không được xao nhãng chuyện của công ty, Mạnh Xuân sửa sang lại hợp đồng gần nhất cần Nhậm Xuyên ký, đem tới bệnh viện, đứng một bên nhìn anh ký tên.
"Chỉ là ký tên thôi." - Nhậm Xuyên tùy ý quẹt vài nét bút lên hợp đồng, "Mà cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy, làm như tôi đang ký giấy thông báo hỏa táng thi thể của chính mình."
Mạnh Xuân đẩy mắt kính trên mặt mình một cái, ánh mắt sắc bén: "Dựa vào quan sát của tôi, lúc anh ký tên, chỉ số thông minh bình quân giảm xuống 156%."
"Nói bậy, tôi-" - Nhậm Xuyên vừa muốn cãi, Mạnh Xuân đã ngắt lời: "Sếp tổng, chúng ta là bên A, anh ký ở bên B."
"Viết nhầm." - Nhậm Xuyên cuống quít gạch tên mình đi.
Hợp đồng ký sai không có hiệu lực, Mạnh Xuân đã sớm tính đến trường hợp Nhậm Xuyên viết nhầm ký sai, đã chuẩn bị rất nhiều bản sao, y lấy hợp đồng mới trong túi hồ sơ ra đặt ở trước mặt Nhậm Xuyên: "Tôi nghi ngờ, với chỉ số thông minh của anh lúc ký hợp đồng, công ty chúng ta tại sao vẫn chưa phá sản."
Nhậm Xuyên kí tên hai ba lần, huýt sáo một tiếng thanh cao: "Bởi vì ông chủ là tôi đẹp trai kinh người."
Chỉnh chỉnh một xấp hợp đồng, kí nhiều đến mức hơi mỏi, Nhậm Xuyên xoa xoa cổ tay của mình, oán trách: "Tại sao không thể tìm một người giả chữ của tôi?"
Mạnh Xuân khẽ mỉm cười: "Đại khái là vì chữ anh xấu quá, thấy mà giật mình, không bắt chước được."
Nhậm Xuyên gằn giọng: "Đây không phải là xấu! Đây là hoàn toàn mới! Điều tiên phong sáng ngời rực rỡ khai sáng giới thư pháp!"
"Bây giờ tôi tin anh có thể so sánh với học sinh tiểu học." - Mạnh Xuân đẩy gọng kính của mình một cái, "Ở việc sử dụng thành ngữ."
Nhậm Xuyên: "...Cậu mắng tôi không có văn hóa?"
Nhậm Xuyên nhìn bên ngoài cửa sổ: "Tôi thấy hôm nay trời rất đẹp."
"Đừng có đánh trống lảng!" - Nhậm Xuyên giận tím mặt, "Ban ngày ban mặt trời đất sáng sủa, cậu dám bảo tôi không có văn hóa!"
Nói xong liền giống như mãnh hổ vồ mồi, anh chụp lấy Mạnh Xuân muốn cướp hợp đồng trong tay y: "Đưa đây cho tôi! Tôi muốn chứng minh chữ tôi không có xấu!"
Mạnh Xuân bất thình lình bị anh đẩy ngã ở trên giường, vẫn không quên giơ hợp đồng trong tay lên thật cao: "Sếp, bây giờ tôi có đủ chứng cứ, đừng dùng quy tắc ngầm với tôi."
"Con khỉ!" - Nhậm Xuyên vươn tay tới hợp đồng: "Hai công ở với nhau thì cầu nguyện à?"
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Giang Hoàn hưng phấn nói to: "Xuyên Nhi, anh hỏi được nhà ăn hôm nay có thịt kho tàu..."
Mạnh Xuân quẩn áo xộc xệch bị Nhậm Xuyên nhào tới ở trên giường, tay Nhậm Xuyên còn đang đặt trên ngực Mạnh Xuân, vì Giang Hoàn mở cửa mà giật mình, theo bản năng bóp hai cái.
Giang Hoàn: "..."
"Xin lỗi!" - Giang Hoàn hốt hoảng vội vã che mắt mình lại, giữa ngón tay còn hở một cái khe, "Tôi không thấy cái gì hết!"
"Thật sự không có gì hết!" - Nhậm Xuyên la lên, hơi xấu hổ đỏ mặt, trong lòng thầm nhủ sao có thể như vậy.
Mạnh Xuân sửa sang lại cổ áo âu phục của mình, phong độ nhẹ nhàng: "Xin lỗi, để anh thấy tình huống khó xử như vậy, thật ra ông chủ của tôi không có..."
Trên đầu Giang Hoàn nhảy ra một dấu chấm hỏi: "Ông chủ?"
Nhậm Xuyên tàn nhẫn đạp mạnh một cái lên mu bàn chân Mạnh Xuân, làm cho hắn ngậm miệng, mỉm cười với Giang Hoàn: "Không phải, cậu ta nói là-"
Giang Hoàn nhìn bọn họ, ánh mắt từ từ tối lại: "Anh nghe rõ, cậu ta nói là ông chủ."
"Là ông chồng!" - Nhậm Xuyên dưới tình thế cấp bách kêu lên, "Cậu ta nói là ông chồng!"
*Ông chủ - ông chồng = lão bản - lão công, sin lũi wordplay hơi cồng kềnh =)) Mạnh Xuân trong lòng nói đệt mợ anh muốn làm gì, vội vàng thanh minh: "Không không, tôi và ông chủ không có bất cứ quan hệ gì..."
Nhậm Xuyên lại đạp một cái lên chân y, chân thành thâm tình nhìn y: "Chồng à, sao cậu lại nói chúng ta không có quan hệ?"
Biểu tình trên mặt Giang Hoàn phi thường đặc sắc, nhìn bọn họ nửa ngày không nói nên lời: "Các cậu..."
Nhậm Xuyên giành nói trước: "Khoan đã, cho tôi một cơ hội giải thích."
Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn, dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Chúng tôi đã chia tay."
Giang Hoàn nhất thời nghẹn họng: "Các cậu vừa rồi còn lăn lộn ở trên giường."
Mạnh Xuân cuối cùng cũng có cơ hội nói chen vào, chứng minh sự trong sạch của chính mình, chỉ vào Nhậm Xuyên: "Anh ta cưỡng bức tôi."
Giang Hoàn nhìn về phía Nhậm Xuyên, lần này cậu giải thích thế nào?
"Tôi-" - Nhậm Xuyên trừng Mạnh Xuân, đệt mợ cậu quăng nồi cho tôi? Tôi là ông chủ của cậu!
Mạnh Xuân ra vẻ chính trực, kiên quyết không cùng Nhậm xuyên thông đồng làm bậy, dùng ánh mắt ra hiệu, giữa chúng ta chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới, coi như anh là ông chủ cũng không thể cưỡng bức tôi!
Nhậm Xuyên càng hung dữ nhìn chằm chằm y, mẹ nó cậu đẩy tôi lên đoạn đầu đài rồi!
*đoạn đầu đài: nơi để chém đầu tử tù Mạnh Xuân cho anh một ánh mắt khiêu khích, là sếp châm dầu trước!
Bọn họ trao đổi ánh mắt một hồi, Giang Hoàn đã tưởng tượng ra một quyển tiểu thuyết tình yêu máu chó hai trăm ngàn chữ, hắn suy diễn mà nhìn Nhậm Xuyên: "Cậu vẫn yêu cậu ấy."
Nhậm Xuyên buột miệng nói to: "Yêu con khỉ!"
Giang Hoàn nhất thời nghẹn họng: "Vậy các cậu-"
"Tôi không yêu cậu ta, nhưng lại muốn thân thể đó." - Nhậm Xuyên quả nhiên là đã leo lên lưng hổ khó xuống, ngậm cay nuốt đắng mà nói, "Nhất thời không kiềm lòng được, nhớ lại khoảng thời gian bên nhau lúc trước, không nhịn được muốn tìm lại cảm giác xưa cũ."
"Ồ-" - Giang Hoàn bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Bởi vì trò hề tranh giành lúc nãy, hợp đồng rơi đầy đất, Giang Hoàn khom lưng tùy tiện nhặt lên một cái, "Đây là-"
Nhậm Xuyên la lên: "Đừng xem-!"
Nhưng đã chậm, Giang Hoàn đọc tiêu đề: "Hợp đồng mua bán sản phẩm của công ty trách nhiệm hữu hạn phát triển khoa học kỹ thuật Hắc Thạch."
Giang Hoàn nhìn hai người bọn họ: "Khoa học kỹ thuật Hắc Thạch?"
Hắn nhíu mày, ý là giải thích cái coi?
Nhậm Xuyên hít một hơi, đột nhiên đưa ngón tay chỉ Mạnh Xuân: "Là do cậu!"
Mạnh Xuân nhỏ bé đáng thương vô tội: "???"
"Cậu ta là đồ khốn nạn!" - Nhậm Xuyên thực sự than thở khóc lóc mà lên án, "Chúng tôi đã chia tay rồi! Vậy mà cậu ta ký hợp đồng mười triệu xong còn đắc ý dào dạt đặc biệt chạy đến phòng bệnh của tôi khoe khoang! Tôi ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cậu ta không quan tâm, cũng không hề quan tâm đến tôi, cầm hợp đồng đến đập vào mặt tôi, còn khoe khoang nhẫn kim cương vừa mua cho bạn trai mới!"
Anh dùng vẻ mặt thành thật bổ sung thêm chi tiết nhỏ: "Nhẫn kim cương hình trái tim mũi tên ba carat."
Giang Hoàn đưa mắt nhìn Mạnh Xuân, ánh mắt trở nên nguy hiểm: "Cậu-"
Mạnh Xuân rất muốn thoát game: "Cảm ơn, tôi không có, chúng tôi vốn dĩ chưa bao giờ bắt đầu, hai công làm sao có thể..."
"Hai công yêu nhau khó khăn cỡ nào!" - Nhậm Xuyên ngắt lời y, lại gào khóc, "Vậy mà cậu lại không hề quý trọng, tôi nhọc nhằn khổ sở giao hàng ở ngoài để tích cóp tiền, cậu lại trái ôm phải ấp, thấy người nào yêu người đó!"
Giang Hoàn đã xắn tay áo lên, Mạnh Xuân thấy tình hình không ổn: "Xin lỗi, tôi còn có việc-"
Cửa phòng bệnh lần thứ hai bị đá văng, Chúc Khải Phong đeo kính râm, cầm một bó hoa hồng lớn: "Cục cưng, anh tới thăm em!"
Vẻ mặt Giang Hoàn kinh hãi: "Đệt mợ cậu là ai nữa!"
Chúc Khải Phong vừa nhìn thấy liền biết, đây nhất định là đại mỹ nhân Nhậm Xuyên nhớ thương, hắn dựa trên kịch bản chính mình viết, tự giới thiệu: "Tôi là bạn trai Nhậm Xuyên."
Giang Hoàn: "..."
Nhậm Xuyên: "..."
Hai phút sau, trong phòng bệnh rối thành một nùi, Nhậm Xuyên gắt gao bám bệ cửa sổ, có vẻ muốn nhảy lắm rồi, Chúc Khải Phong kéo áo anh gào khóc: "Xuyên Nhi, không nên nhảy! Năm tầng không chết được! Nhảy cũng được nhưng mà trả hết nợ cho anh đã!"