Trên một chiếc du thuyền xa hoa, một người đàn ông cầm ly rượu trong tay, lông mày hẹp dài, sống mũi cao gầy, cằm nhọn, cộng thêm một đôi mắt sáng rực như kim cương, có lúc thần thái lóe sáng liếc nhìn mọi sự vật, làm cho anh nhìn giống chú mèo Ba Tư nghênh ngang kiêu ngạo, môi hồng mỏng đẹp đẽ vênh lên có chút khắc nghiệt, mang theo chút mùi vị hung hăng càn quấy, tất cả ngũ quan trên mặt anh tổ hợp thành khuôn mặt hoàn mỹ, bộ dạng kiêu căng kia không đặt bất kỳ ai vào trong mắt, khiến người ta không dời mắt được, anh chính là bác sĩ thiên tài Diệp Phi, cũng là thiếu gia của ngân hàng Diệp thị.
Lần này là ông cụ thúc ép anh đính hôn với thiên kim Lâm thị, mới không thể chạy trốn thôi, hừ, người phụ nữ tầm thường kia sao mình có thể cưới cô ta chứ, trong lòng anh chỉ có Tuyết Nhi mới xứng đáng với mình, mặc dù cô đã đi, nhưng không có nghĩa là tùy tiện tìm một người phụ nữ là có thể kết hôn với mình, muốn gả cho mình quả thực là mơ mộng hảo huyền.
Đây chính là Diệp Phi, anh sẽ không vì bất kỳ lợi ích của gia tộc nào mà hi sinh bản thân mình, trong mắt anh, LQĐô,n, tình cảm là thứ thiêng liêng cỡ nào, cho dù biết rõ trong tim của Lăng Phi Tuyết kia không phải là mình, nhưng mà anh vẫn yêu cô trước sau như một, thậm chí vì cô mà đi học bác sĩ, từ lúc biết Tuyết Nhi phát bệnh, thì anh chuyên tâm học bác sĩ, anh chỉ biết là muốn cứu cô, người con gái xinh đẹp lương thiện kia không thể làm cho anh rời bỏ, anh không chút do dự vứt bỏ xí nghiệp của gia tộc đi học bác sĩ, vì chuyện này, đã từng trở mặt với ông cụ một lần, chỉ cần có thể cứu được Tuyết Nhi, trả giá nhiều hơn nữa cũng đáng.
Anh cực kỳ thông minh, mới ba năm ngắn ngủi, anh đã là bác sĩ nổi tiếng, anh chuyên nghiên cứu về bệnh ung thư, vì Tuyết Nhi chính là bị loại bệnh này hành hạ đau yếu, anh hạ quyết tâm nhất định phải học giỏi y học, làm cho Tuyết Nhi khỏe mạnh trở lại, cuối cùng khi anh nghiên cứu ra phương pháp cứu được Tuyết Nhi, nhưng cô lại đi, vì người kia, anh hận, hận thời gian, hận ông trời, càng hận người kia hơn. Thậm chí mình còn chưa gặp Tuyết Nhi một lần sau cuối, chính là vùng biển này, Tuyết Nhi ở ngay đây, mỗi một lần lúc nhớ tớiTuyết Nhi, anh sẽ tới chỗ này.
Tuyết Nhi đi rồi, Diệp Phi không nghiên cứu ung thư nữa, mà là kỹ thuật giải phẫu thẩm mỹ, có đôi khi anh sẽ mổ chính, mỗi một lần phẫu thuật đều tốt đẹp, anh giống như là thầy phù thủy, có thể cho người ta kinh ngạc vui mừng không tưởng được, mỗi một người được anh chỉnh sửa đều rất đẹp, nhưng cũng chẳng ai chú ý tới anh chỉnh sửa mọi người sẽ có chỗ giống với Tuyết Nhi, có thể là ánh mắt, có thể là miệng, có thể là lông mày, anh sẽ không tạo hình toàn bộ dáng vẻ của Tuyết Nhi, một là vì anh cho rằng bọn họ không xứng có được khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Tuyết Nhi, hai là cũng bởi vì ngũ quan bọn họ không giống với đường nét của Tuyết Nhi.
“Tuyết Nhi” làn môi khêu gợi khe khẽ nỉ non, một ngụm uống cạn ly rượu đỏ trong tay, anh đứng dậy, đi ra ngoài, gió biển thổi tan tác tóc anh, hướng về biển lớn hô to một tiếng “Tuyết Nhi,” một tiếng này, chứa đựng nhiều lắm, hối hận, nhớ nhung, không cam lòng, nhất là bây giờ ông cụ bức hôn, làm anh càng nhớ Tuyết Nhi hơn, khuôn mặt kia mình thật sự quá quen thuộc, giọng nói và dáng điệu vẻ mặt vui cười của cô giống như vẫn còn ngay trước mắt, giống như vẫn còn có thể nghe thấy cô nghịch ngợm cưỡi trên lưng mình kêu mình chạy nhanh lên, còn có thể nghe thấy cô nói anh Phi, anh là kỵ sĩ của em, phải luôn bảo vệ em, Tuyết Nhi….
Bỗng nhiên phát hiện bên bờ biển có một người con gái, thân hình kia tương tự Tuyết Nhi, con ngươi Diệp Phi mở to, không suy nghĩ nhiều lập tức xuống du thuyền cứu người. Là trùng hợp, hay là Tuyết Nhi trở lại….. Diệp Phi xông tới rất nhanh, bây giờ anh không muốn để lỡ nữa, bây giờ anh muốn bảo vệ Tuyết Nhi cho tốt.
“Thiếu gia”
Chỉ thấy nữ quản gia ăn mặc đồng phục cung kính hành lễ đối với người tới.
“Ừ” Một tiếng này đối với Diệp Phi mà nói đại khái là không muốn nhiều lời đối với bất cứ ai, trừ Tuyết Nhi, dường như quản gia cũng quen rồi nên chỉ cung kính đứng ở một bên.
“Đi chuẩn bị chút đồ ăn đi, sáng nay cô ấy sẽ tỉnh lại”
“Vâng, thiếu gia” quản gia chậm rãi rời đi, cũng rất cẩn thận khép cửa, nhìn một cái cô gái kia trên giường, cô gái xinh đẹp này là hai ngày trước thiếu gia mới vừa mang về, từ vẻ mặt thiếu gia hình như rất quan tâm cô ấy, vậy thiên kim tiểu thư nhà họ Lâm sẽ như thế nào, haiz, đoán chừng lão thái gia sẽ náo loạn với thiếu gia đây, hai ông cháu này, chỉ là Lâm tiểu thư này bản thân mình cũng không thích mấy, cô ta không xinh đẹp như tiểu thư kia, tệ hơn chính là cô đối xử không tốt mấy với những người giúp việc, bày ra dáng ta là nữ chủ nhân, haiz, đúng là nhà giàu có, vẫn là ngoan ngoãn đi làm việc thôi.
Hân Nhi chậm rãi mở mắt ra, giường công chúa, căn phòng màu hồng thật là xinh đẹp, tất cả trước mắt lại rất xa lạ, a, đầu thật là đau, “Tuyết Nhi, sao vậy, đầu còn đau không?” Diệp Phi nhanh chóng vọt tới bên giường, vuốt đầu Hân Nhi, Tuyết Nhi, “Anh đang gọi tên tôi sao”
Đúng vậy, Diệp Phi thiếu chút nữa đã quên, cô gái trước mắt không phải là Tuyết Nhi, ngày đó lúc cứu cô ấy lên đã biết cô không phải Tuyết Nhi rồi, chỉ là trùng hợp thôi, thân hình của cô gái này rất giống Tuyết Nhi, có lẽ là một vùng biển này có thể do mình quá nhớ Tuyết Nhi cho nên anh mới cứu cô, hơn nữa còn là lần đầu tiên phẫu thuật thẫm mỹ gương mặt giống như Tuyết Nhi, nhìn gương mặt quen thuộc như thế làm cho Diệp Phi lại có chút thất thần.
“Xin hỏi, anh biết tôi sao, tôi gọi là Tuyết Nhi sao?”
Đáng chết, tại sao mình lại quên, đầu cô ấy bị thương, hiện tại đoán chừng đã mất trí nhớ.
“Cô không nhớ mình là ai sao” Diệp Phi dịu dàng hỏi.
Người nào, tôi là ai, ôi, thật là đau, Hân Nhi ôm chặt đầu.
“Đừng suy nghĩ, đừng suy nghĩ nữa, tôi biết em…em gọi là Tuyết Nhi, Lăng Phỉ tuyết, emi bị thương, không nhớ rõ chuyện quá khứ, không sao, đừng sợ, đã qua rồi, em còn có tôi, tôi sẽ bảo vệ em” Diệp Phi nhẹ nhàng ôm lấy Hân Nhi, nhẹ nhàng như vậy giống như sợ đụng hư cô, Đúng vậy, để cho mọi thứ qua đi, cô là Tuyết Nhi, đây chính là Tuyết Nhi của anh, cô đã trở lại, là Tuyết Nhi chỉ thuộc về mình anh.
Hân Nhi bị Diệp Phi ôm bởi vì câu nói tôi sẽ bảo vệ em kia mà nỗi sợ hãi trong lòng cũng chầm chậm trở lại bình thường, hình như thật lâu trước đây cũng có người nói qua này câu, giờ phút này, cô an tâm nằm trong ngực Diệp Phi, có một loại cảm giác an toàn.
Cốc cốc, là tiếng gõ cửa, là quản gia đang gõ ngoài cửa, cũng không khỏi bị cảnh tượng trước mắt dọa cho phát sợ, này, đây là thiếu gia ư, dịu dàng ôm một cô gái như vậy, ôi, hình như mình xông vào gây họa lớn rồi, nhưng chính là trước mắt, lui cũng không xong, tiến cũng không được haiz làm sao bây giờ?
“Vào đi” Diệp Phi lên tiếng
“A…à” quản gia lẩm bẩm đáp lời, bưng cháo đi về phía thiếu gia cung kính nói “Thiếu gia, cháo đã chuẩn bị xong rồi.”
“Ừ, để xuống đi”
“Đợi chút” Quản gia vừa muốn bước chân rời đi thì lập tức dừng lại
“Tuyết Nhi, đây là quản gia trong nhà, có chuyện gì cũng có thể tìm bà, bây giờ em bị thương, không thể làm bất cứ việc nên cứ phân phó bọn họ, biết không?”
Vừa nghe Diệp Phi nói, Hân Nhi lập tức khẩn trương, “Vậy còn anh, anh không ở đây sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!