Tại một phòng kín ở căn cứ của Tôn Mặc Thiên.
Người phụ nữ có khuân mặt giống hệt Hàn Bách đang nằm chật vật dưới chân Tôn Mặc Thiên.
Trên người có rất nhiều vết thương do bị tra tấn, quần áo sớm đã không còn được nguyên vẹn.
"Có vẻ như ngày trước quyết định tha cho cô là sai lầm của tôi nhỉ?" Tôn Mặc Thiên dùng nửa con mắt nhìn thân hình trước mặt.
Người phụ nữ này không ai khác lại chính là Hồ Nhã Tịnh phẫu thuật thành.
"Thiên...em sai rồi...cầu xin anh...tha cho em lần này thôi..." Hồ Nhã Tịnh nước mắt lưng tròng xin tha.
"Hàn Bách ở đâu?!" Tôn Mặc Thiên không trả lời mà trực tiếp tra hỏi.
Anh biết Hàn Bách là bị Vân Liên giữ.
Nhưng địa chỉ nhà đó anh lại không có, dù đã phái người đi tìm kiếm nhưng vẫn không có tung tích gì.
Điều anh lo lắng nhất lại xảy ra một lần nữa.....!
"Những gì biết em đã nói rồi...còn lại em không biết gì nữa cả..."
"Không biết?" Thần sắc Tôn Mặc Thiên trầm xuống khiến Hồ Nhã Tịnh run rẩy không thôi.
Người đàn ông này bình thường lịch lãm bao nhiêu thì bây giờ lạnh lùng gấp đôi.
"Giao cô ta lại cho hai người, đừng làm tôi thất vọng" Tôn Mặc Thiên nói với Minh Triết và Cao Lãng bên cạnh rồi xoay người đi ra ngoài.
"Tìm! Lật tung thành phố cũng phải tìm cho ra cô ấy!" Tôn Mặc Thiên nhận được tin báo của thuộc hạ, vẫn là câu nói anh đã nghe tới nổi điên: Tôn tổng, không thấy thiếu phu nhân đâu!
Cao Lãng và Minh Triết đưa mắt nhìn nhau, bọn họ trong lòng giờ rối tung cả lên, Hàn Bách thì mất tích, Tôn Mặc Thiên khó mà giữ được bình tĩnh.
Giờ lại thêm vật cản Hồ Nhã Tịnh nữa, đừng nói bọn họ không nể tình lớn lên cùng nhau, có trách thì tự trách bản thân cô ta ngoan cố.
"Tại sao lại phẫu thuật thành Hàn Bách?" Cao Lãng ngồi xổm xuống đối diện với Hồ Nhã Tịnh hỏi.
"Đến cả các anh cũng chất vấn em sao? Em cùng cực lắm rồi, làm ơn buông tha cho em đi..." Hồ Nhã Tịnh khóc lóc xin tha.
"Vẫn là cái tính ngoan cố ấy! Mẹ nó! Không nói ra tung tích của Hàn Bách thì cứ chờ chết đi, dù bọn tôi tha cho cô nhưng Thiên thì không.
Cô tự biết bản thân mình đụng vào giới hạn của cậu ta thì tự chịu đi!" Minh Triết phẫn nộ chửi thề.
"Dựa vào cái gì mà ai cũng bảo vệ cho cô ta vậy chứ!? Chẳng ai thèm để ý tới tôi dù chỉ một cái liếc mắt! Chính vì sự xuất hiện của cô ta đã cướp đi Thiên của tôi!" Hồ Nhã Tịnh như nổi điên lên, càng làm dáng vẻ chật vật của cô ta thêm rõ ràng hơn.
"Pằng!" Hai người còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng súng nổ, giây tiếp theo bọn họ thấy máu từ cánh tay Hồ Nhã Tịnh chảy xuống.
Họ nhanh chóng rút súng ra chĩa về phía tiếng súng phát ra.
Tiếng chân mạnh mẽ vang lên lộp cộp dưới sàn.
Hai người đàn ông trở nên căng thẳng, căn cứ này đảm bảo chỉ có bọn họ biết, làm sao có người khác biết được.
Nhưng họ lại bất ngờ khi thấy gương mặt hết rỗi quen thuộc xuất hiện.
"Tiểu Kì?" Minh Triết nhíu mày hỏi.
Diệp Tử Kì không nói gì, đôi mắt đỏ ngầu tiến nhanh về phía Hồ Nhã Tịnh.
"Con khốn! Tiểu Bách cậu ấy ở đâu?" Diệp Tử Kì ngồi xuống bóp cằm Hồ Nhã Tịnh lên nói.
"...." Hồ Nhã Tịnh sợ tới mức mặt trắng bệch, hoàn toàn quên đi cảm giác đau trên tay.
"Nói!" Diệp Tử Kì gầm nhẹ.
"Tiểu Kì, em bình tĩnh" Minh Triết kéo tay Diệp Tử Kì dậy.
"Giờ này mà mấy người kêu tôi bình tĩnh? Bình tĩnh kiểu gì đây?"
"Cô tới đây bằng cách nào?" Cao Lãng nhíu mày hỏi.
"Bám theo! Tránh ra để tôi xử cô ta!" Diệp Tử Kì muốn đẩy Minh Triết ra nhưng không thành.
"Cô ta không thể chết bây giờ!" Minh Triết giữ chặt người Diệp Tử Kì lại.
"Mấy người muốn bênh cô ta sao? Còn dám phẫu thuật thành Tiểu Bách nữa, cô không xong với tôi rồi!" Diệp Tử Kì nghĩ tới là tức điên lên.
Lập tức muốn xông tới tách khuân mặt ra khỏi cơ thể này.
Minh Triết hết cách đành phải đánh mạnh vào gáy Diệp Tử Kì khiến cô ngất đi: "Yên lặng chút, cô kích động quá rồi!
"Này! Chỗ này giao cho cậu!" Minh Triết nói xong không đợi Cao Lãng trả lời đã ôm Diệp Tử Kì đi mất.
"Cậu đùa tôi đấy à! Khốn nạn" Cao Lãng đằng sau gào rú lên.
"Anh Lãng...cầu xin anh...tha cho..em.." Hồ Nhã Tịnh cố nhìn đau thều thào nói.
"Tốt nhất cô nên nhanh chóng khai ra, đừng chông chờ ở tôi, nên nhớ tôi ghét người làm tốn thời gian!" Cao Lãng không chút lưu tình nói.
Hồ Nhã Tịnh rơi vào tuyệt vọng, cô thực sự không biết Hàn Bách đang ở đâu, chỉ nghe chủ nhân nói sẽ giữ cô ta lại...cô không muốn chết ở đây...mất bao nhiêu công sức mới tới được ngày hôm nay chưa kịp thực hiện đã phải bỏ mạng sao....