[AD tính kết thúc rùi mà thấy hụt quá nên viết thêm mấy chương ngoại truyện nữa>_<]
Dạo gần đây Hàn Bách cực kỳ thích ngủ, cô có thể ngủ bất cứ ở đâu, thậm trí có lần vừa ngồi xuống định sẽ xem tivi ai ngờ chưa đầy 10 phút sau đã lăn ra ngủ, bình thường đâu có như vậy chứ, hơn nữa cô còn thích ăn nữa ăn nhiều hơn trước thì phải...
Dù cảm thấy kì lạ nhưng cô không nghĩ nhiều, cho tới buổi trưa nhìn thấy bàn thức ăn cô lại chẳng buồn ăn nữa, dạ dày khó chịu khi thấy mấy thứ dầu mỡ. Vốn tính bỏ bữa nhưng dì Trương khuyên nhủ nên cô ngồi xuống ăn. Nhưng chỉ được vài miếng, dạ dày cô cộn cào lên, cảm giác muốn ói ùa về.
"oẹ!" Hàn Bách che miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn khan. Cảm giác này... không phải chứ? Hàn Bách đưa tay sờ chiếc bụng phẳng lì của mình. 6 Năm kể từ khi đứa trẻ đó không còn cô không dám nghĩ đến mình lại có thể có..
"Thiếu phu nhân! Con sao vậy? Người không khoẻ sao? Để tôi đi gọi thiếu gia!" Dì Trương lo lắng đưa cốc nước cho Hàn Bách rồi quay đi nhưng bị cô gọi lại.
"Dì ơi! Không cần đâu, con có việc ra ngoài một chút, dì đừng nói cho anh ấy nhé!" Hàn Bách nói rồi mang theo nghi hoặc cùng hi vọng ra khỏi nhà. Trên đường đi, cô không dám lái xe mà để tài xế đưa đi, bàn tay xiết chặt lấy quai túi xách thầm cầu mong.
"Thiếu phu nhân tới nơi rồi"
"Được, bác chờ con chút" Hàn Bách bước xuống, dặn dò tài xế rồi hít sâu một hơi rồi đi thẳng vào bệnh viện.
"Chúc mừng cô, cô đã mang thai, thai nhi được hơn hai tháng rồi"
Cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay và nghe lời bác sĩ vừa nói, Hàn Bách không ngừng kích động, cô lại được có con rồi! Cô mang thai rồi! Phải báo cho chồng cô biết mới được! Nhưng khi chuẩn bị gọi Hàn Bách lại nghĩ lại bây giờ mình tới công ty anh, tạo bất ngờ cho anh.
Đứng trước toà cao ốc, tâm trạng Hàn Bách có chút căng thẳng xen lẫn vui mừng. Không biết biểu cảm khi anh biết mình sắp được làm ba sẽ như thế nào.
"Thiếu phu nhân! Cô tới tìm tổng tài sao?" Tiếp tân vừa nhìn thấy Hàn Bách đã vội tiếp đón.
"Ừ!" Hàn Bách gật đầu rồi tiến thẳng tới vị trí thang máy thông dụng của tổng giám đốc.
Cửa văn phòng bật mở, Tôn Mặc Thiên đang ngồi xử lý công việc nghe thấy tiếng mở cửa bèn ngẩng đầu lên trông thấy cô lập tức nở nụ cười: "Nhớ anh rồi sao?"
"Đúng vậy, em nhớ anh rồi, nhưng không chỉ có một người nhớ mà tới hai người lận"
"Hai người?" Tôn Mặc Thiên không hiểu cho lắm, hai người là còn có ai nữa sao?
"Là em và con đều nhớ anh!" Hàn Bách nhón chân ôm lấy cổ Tôn Mặc Thiên.
"Em nói gì? Nói lại một lần nữa!"
"Chồng! Chúng mình có cục cưng rồi!"
Tôn Mặc Thiên nghe xong đơ người, vợ anh nói cô ấy có thai rồi sao? Anh không nghe nhầm chứ: "Em...có thể nói lại một lần nữa không?"
"Em mang thai rồi, chúng ta có cục cưng rồi!" Hàn Bách kiên nhẫn lặp lại.
Tôn Mặc Thiên không giấu nổi kích động, anh chậm rãi đưa tay sờ vào nơi phẳng phiu trên bụng cô. Nơi đây lại một lần nữa tồn tại thứ kết tinh cho tình yêu của bọn họ.
Hàn Bách nhìn khuân mặt vui mừng như đứa trẻ của anh cộng thêm đôi tay vụng về sờ bụng cô nhẹ nhàng.
"Mới được hai tháng thôi, chưa cảm nhận được gì đâu, đợi cục cưng lớn thêm một chút nữa"
"Tần Minh!"Tôn Mặc Thiên lên tiếng gọi.
"Tôn tổng có gì phân phó!" Trợ lý Tần lập tức xuất hiện ở cửa.
"Hủy bỏ toàn bộ lịch trình một tuần tới của tôi, có chuyện gì cần phê duyệt tôi cấp quyền hoàn toàn cho chú!" Tôn Mặc Thiên nói.
"...???" Tần Minh tò mò không hiểu gì cả. Ông chủ cuồng công việc hôm nay sao vậy? Đi du lịch với vợ à?
"Vợ tôi có thai rồi! Không đi làm nữa!" Tôn Mặc Thiên nói rồi ôm ngang Hàn Bách lên cẩn thận từ từ bước đi, sợ làm tổn hại tới đứa trẻ.
"Chúc mừng Tôn tổng!" Tần Minh nói. Vậy là anh lại phải tăng ca vô tận rồi sao?
"Này! Anh làm gì đấy, thả em xuống! Không tới mức đó đâu!" Hàn Bách cười khổ. Người đàn ông nào lần đầu làm ba cũng đều như vậy sao?
"Ngồi im!"
"Được rồi thư giãn đi anh! Không cần phải căng thẳng như vậy" Hàn Bách khẽ vuốt nhẹ hai hàng chân mày đang nhíu lại của anh.
"Sao không gọi cho anh mà một mình chạy lung tung như vậy? Ai cho phép em lái xe trong lúc này hả?"
"Em đâu có lái xe, tài xế trở em đi mà, hơn nữa chỉ là mang thai thôi, đâu có nghiêm trọng như vậy chứ"
"Làm sao có thể không nghiêm trọng! Vợ anh sắp sinh cho anh một tiểu thiên thần rồi, chuyện hết sức nghiêm trọng, đúng rồi sau này toàn bộ đều phải nghe theo sự sắp xếp của anh!"
"Được được đều nghe anh, vậy anh thả em xuống đi, em có thể tự đi được" Cứ ôm cô như vậy người ngoài nhìn vào ngại lắm.
"Sàn nhà trơn" Tôn Mặc Thiên lấy lý do sàn trơn để có cảm giác an toàn hơn cho cô. Sàn nhà được làm với loại gạch nền chống trơn, nhưng dù sao cũng là loại gạch nền đề phòng vẫn tốt hơn.
"..." Trơn cái đầu anh ý! Ôi trời người ta đang nhìn kìa! Thả em xuống đi mà! Hàn Bách chỉ biết vùi mặt vào ngực ánh né tránh ánh mắt hâm mộ của mọi người trong công ty.
Hàn Bách bất lực ngồi trên xe không nói đúng hơn là cô đang ngồi trên đùi anh. Cũng có phần áy náy nhìn trợ lý Tần phía trước đang phải toát mồ hôi hột điều khiển chiếc xe Audi A8 với tốc độ rùa bò.
"Trợ lý Tần! Lái cẩn thận một chút" Tôn Mặc Thiên nhíu mày nhắc nhở.
"Dạ" Anh ta đi như vậy chưa đủ cẩn thận hay sao chứ, đi với tốc độ 20km/h với dòng xe này quả thực làm khó anh ta.
"Mình đi nhanh chút được không?" Hàn Bách nói thay tiếng lòng của Tần Minh.
"Không được!" Hai chữ này Hàn Bách đã nghe khá nhiều từ nãy tới giờ. Haizz trợ lý Tần, cực cho anh rồi có một ông chủ như vậy...
Khi về tới Bạch Liên Vạn Thự Hàn Bách mới thực sự hiểu ra suy nghĩ trước đó của mình hoàn toàn sai, trong nhà toàn bộ đều được trải thảm, bên ngoài những chỗ nào trơn hay cô thường lui tới đều được trải thảm....
"Anh..."
"Sau này đi đứng cẩn thận một chút" Miệng anh nói như vậy nhưng tay cứ ôm khư khư lấy Hàn Bách, không có dấu hiệu muốn buông tay đặt cô xuống chút nào.
"..." Mọi người có hiểu sự bất lực của Hàn Bách ta không????