Tô Cách buồn bực nói: “Lục ảnh đế không nói cho anh về phim mới sao? Công ty họ tự đầu tư quay chụp luôn đó.”
“Anh ấy chỉ nói qua là tham gia diễn phim mới, nhưng tôi không biết là bộ này…” Đầu óc Tiêu Ninh Dữ hơi loạn, vì sao Lục Thừa Phong tiếp nhận bộ phim này, vì sao lại diễn Ngu Bội Tần…
Tô Cách ở bên cạnh tiếp tục nói: “Nói thật là tôi không ngờ [Hiệp Khách Thiên Nhai] đã được làm thành phim truyền hình, bây giờ lại thêm phim điện ảnh, phải biết rằng mấy năm nay không có phim võ hiệp nào nổi tiếng như vậy. Còn nữa, chắc chắn sẽ có sự so sánh giữa bản truyền hình và bản điện ảnh, tôi cảm thấy á, giả sử phim điện ảnh được quay đi, khẳng định không mời nổi Lục ảnh đế. Bản truyền hình càng không có tư cách so sánh với các tác phẩm của Lục ảnh đế, nhưng lần này cùng thông tin tương đối chính xác đó.”
Tiêu Ninh Dữ nghĩ: Đúng vậy, công bằng mà nói, căn bản Lục Thừa Phong sẽ không nhận dạng phim này, kịch bản dạng này cũng sẽ không tới tay anh.
Lục Thừa Phong nhận bộ phim này là vì cái gì, anh đâu cần thiết phải làm vậy.
“Nhưng bộ phim này là do Việt Trác Quốc Tế quay, nghe nói là Lục ảnh đế tự mình chỉ đạo quay chụp, anh nói xem… Lẽ nào Lục ảnh đế cũng là fan nguyên tác của [Hiệp Khách Thiên Nhai], ha ha ha, tôi thật sự quá thông minh rồi. Nói vậy cũng hạp lý, cũng có thể lý giải vì sao Lục ảnh đế muốn quay bộ phim này.” Việt Trác Quốc Tế là công ty quản lý của Lục Thừa Phong, cũng là công ty của Lục Thừa Phong.
Tiêu Ninh Dữ không nói gì, y đang miên man suy nghĩ về chuyện Lục Thừa Phong quay bộ phim đó, đồng thời diễn vai Ngu Bội Tần.
“Tô Cách, tôi còn chút việc, về trước nhé.” Lông mày Tiêu Ninh Dữ càng nhíu càng chặt, nói rồi không đợi Tô Cách đáp lại đã hoang mang vội vã rời đi.
“Ấy, Tiêu Ninh Dữ… Sao nói về là về luôn vậy…” Tô Cách khó hiểu lầu bầu.
***
Trong đầu Tiêu Ninh Dữ hồi tưởng lại từng chi tiết kể từ khi quen biết Lục Thừa Phong đến nay. Lục Thừa Phong anh ấy… thực sự quá tốt rồi. Từ khi Khương Duật muốn đòi nhân vật trong [Thần Khởi Mộ Lạc], gần như mỗi lần y sa sút đều có Lục Thừa Phong quan tâm y khuyên bảo y, lần nào cũng là Lục Thừa Phong giải vây giúp y.
Y tìm Lục Thừa Phong vì chuyện vai diễn, mặc dù cuối cùng anh không đồng ý, nhưng lại nói với y chuyện đạo diễn muốn đổi vai nam 3.
Y đi tham ban khiến Khương Duật khó chịu, đang không biết phải làm sao, Lục Thừa Phong mời y đi ăn cơm cùng, giải thích với mọi người là y đi tham ban anh ấy.
Vì Khương Duật mà cố chấp chờ đợi trong đêm đông gió rét, là Lục Thừa Phong ngàn dặm xa xôi từ thành phố khác đến dẫn y về.
Khi cảm xúc sụp đổ vì chia tay với Khương Duật, cũng là Lục Thừa Phong phong trần mệt mỏi đến khuyên nhủ y, lôi y ra khỏi vực sâu thăm thẳm.
Là Lục Thừa Phong nói cho y biết, béo không phải lỗi của y.
Cũng là Lục Thừa Phong nói, không phải tất cả mọi người là Khương Duật, y không nên thay đổi bản thân vì gã đó. Y phải vì bản thân mình.
Y đã sớm chìm đắm trong sự ôn nhu của Lục Thừa Phong, và thích anh.
Đúng, y, Tiêu Ninh Dữ thích Lục Thừa Phong…
Nhưng Lục Thừa Phong thì sao…
Anh giúp mình vì cái gì? Vì anh coi y là bạn bè, anh là một người đối xử cực kỳ tốt với bạn bè, Tiêu Ninh Dữ biết, cũng luôn cho là như vậy. Nhưng, Lục Thừa Phong đầu tư quay [Hiệp Khách Thiên Nhai] lại còn tự mình diễn Ngu Bội Tần, nếu như là bởi vì y, hình như đã vượt qua phạm vi hữu nghị rồi.
Lục Thừa Phong biết rõ ý nghĩa của Ngu Bội Tần đối với y, y vì nhân vật này mà yêu Khương Duật, Khương Duật lại là kẻ tổn thương y nhất. Lục Thừa Phong diễn Ngu Bội Tần là ý đồ gì đây…
Có gì đó loé qua đầu Tiêu Ninh Dữ, y muốn tóm lấy, nhưng lại không dám… Y không dám suy nghĩ.
Sao có thể chứ…
Liệu có khả năng… Liệu Lục Thừa Phong có thích y chút nào không…
Ý nghĩ này vừa xuất hiện là Tiêu Ninh Dữ vội lắc lắc đầu, y thấy mình bị điên rồi, dừng bước tự giễu: “Tiêu Ninh Dữ, mày đúng là điên rồi…”
Lục Thừa Phong… So với Khương Duật, anh là người ưu tú gấp trăm lần, sao có thể thích một người không có tướng mạo, không có mị lực, không có chỗ nào đáng để Lục Thừa Phong thích cả. Người ưu tú bên cạnh Lục Thừa Phong nhiều vô vàn, có dạng người nào mà anh chưa từng thấy qua, có nằm mơ anh cũng sẽ không coi trọng người như y đâu.
Thậm chí Tiêu Ninh Dữ hơi ảo não, y thấy mình không nên có suy nghĩ này.
Tiêu Ninh Dữ thấy bản thân mình rất ghê tởm, Lục Thừa Phong coi y là bạn, đối xử tốt với y, y thích Lục Thừa Phong lại còn vọng tưởng anh cũng thích mình.
Trong đầu Tiêu Ninh Dữ rối bời, một chốc cảm thấy mình điên rồi, một chốc lại không khống chế được suy nghĩ xem Lục Thừa Phong có thích mình chút nào hay không, nghĩ rồi lại phủ định ngay, cười nhạo mình si tâm vọng tưởng.
Tiêu Ninh Dữ thấy đầu mình sắp nổ.
Tiêu Ninh Dữ thở một hơi thật dài. Đột nhiên bình tĩnh lại, mặt mũi ỉu xìu. Giả sử … Giả sử Lục Thừa Phong có thích y một chút xíu đi, y… cũng không dám chấp nhận…
Tiêu Ninh Dữ cầm điện thoại lên tìm kiếm thông tin liên quan đến bộ phim mới của Lục Thừa Phong.
Anh ấy… Thật sự sẽ quay [Hiệp Khách Thiên Nhai], cũng thật sự sẽ diễn vai Ngu Bội Tần. Tiêu Ninh Dữ ngốc ra một lát, đầu óc trống rỗng, y thoát khỏi trình duyệt, mở danh bạ, bấm gọi Lục Thừa Phong…
“Alo, Ninh Dữ, sao em lại gọi cho anh vào lúc này? Không phải bảo hôm nay muốn tới thăm đoàn phim à? Sao về nhanh vậy?” Giọng nói ôn hoà của Lục Thừa Phong truyền từ loa tới. Đôi khi Tiêu Ninh Dữ muốn được nghe thanh âm này thật lâu, nghe giọng nói ôn nhu này nói chuyện, y chỉ muốn nghe mãi, nghe giọng nói này, y rất an tâm, rất bình yên, lòng cảm thấy bình tĩnh lại.
Cứ nghe giọng nói này, y sẽ đắm chìm mất.
“Ninh Dữ? Tiêu Ninh Dữ? Ninh Dữ em…” Lục Thừa Phong không được đáp lại, gọi tên Tiêu Ninh Dữ mấy lần.
Ánh mắt Tiêu Ninh Dữ rơi vào hư vô, nhìn thẳng về phía trước. Y há to miệng, nửa ngày sau mới cất tiếng: “Lục Thừa Phong… [Hiệp Khách Thiên Nhai] được quay thành phim điện ảnh… Anh sẽ diễn Ngu Bội Tần…”
Lục Thừa Phong sững sờ, nhẹ giọng cười: “Ừm, anh còn đang suy nghĩ rốt cuộc bao giờ em mới biết. Tiêu tổng không để ý đến anh gì cả.”
Hai đầu dây bỗng rơi vào sự trầm mặc, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Tiêu Ninh Dữ hỏi: “Vì… sao?”
Lại là một đợt yên tĩnh nữa.
“Bởi vì… Anh thích em.”