Chương 99
Xấu hổ quá đi mất!
Cuối cùng Lưu Quốc Văn cũng bình an vượt hai mươi tư tiếng nguy hiểm, ông tỉnh lại vào ngày thứ ba sau ca phẫu thuật.
Ông tỉnh lại còn có chút không thích ứng được, khi mở mắt ra liền nhìn ngay thấy Lương Tiểu Ý mặc áo blouse trắng, dựa vào giường ông mà ngủ thiếp đi.
“Tôi..” Lưu Quốc Văn vừa muốn nói chuyện, bà lão vội vàng nhắc nhở ông: “Ôi, ông già, ông nói nhỏ thôi, Tiểu Ý đã không chợp mắt một ngày một đêm rồi, con bé chỉ sợ lúc ông xảy ra chuyện, không ở bên cạnh ông. Con bé cũng mệt lắm rồi, vừa dựa vào giường ông liền thiếp đi. Con bé là ân nhân cứu mạng của cả nhà chúng ta. Trên đời này thật sự tìm không ra người nào tốt bụng như Tiểu Ý”
Trong lúc đợi hai mươi tư tiếng nguy hiểm trôi qua, Lương Tiểu Ý đã trở nên thân thiết với bà lão, xưng hô của bà lão cũng từ “bác sĩ Lương” chuyển thành “Tiểu Ý”
Lưu Quốc Văn nhìn Lương Tiểu Ý đang dựa vào giường của mình mà ngủ, mặt lộ vẻ cảm kích.
“Cái mạng già này của tôi là do bác sĩ Lương cứu, sau này cũng không biết cảm ơn người ta như thế nào”
Đúng lúc y tá đến kiểm tra phòng, nhìn thấy bệnh nhân đã tỉnh lại, liền vui vẻ hô lên: “Bệnh nhân giường số 24 tỉnh lại rồi!” Lương Tiểu Ý giật mình một cái, lập tức tỉnh dậy.
“Ôi, ông tỉnh rồi ạ! Bây giờ ông cảm thấy như thế nào?” Lương Tiểu Ý kiểm tra đơn gian cho Lưu Quốc Văn một lúc, sau đó nói: “Sau khi phẫu thuật sẽ có triệu chứng tích nước, cần dùng một số thuốc kích thích tố.
Nhưng những thuốc này sẽ không gây ra tác dụng phụ, ông với bà có thể yên tâm”
Y tá bỗng nhiên nói với Lương Tiểu Ý: “À đúng rồi, bác sĩ Lương, vừa rồi bác sĩ Thẩm có tìm cô”
Bác sĩ Thẩm? Bác sĩ Thẩm nào: chứ?”
“Đúng vậy, là bác sĩ Thẩm – Thẩm Minh Viễn”
Lương Tiểu Ý bản năng đối với người này có chút bài xích, cực kỳ không có thiện cảm, vừa nghe thấy tên này, tâm trạng liền trở nên khó chịu: “Anh ta tìm tôi làm gì? Tôi không có gì để nói với anh ta cả” Vừa nói vừa bước ra khỏi phòng bệnh.
Lương Tiểu Ý đi ra khỏi phòng bệnh, chuẩn bị đi nhà vệ sinh một chút.
Cô vừa mới đến cửa nhà vệ sinh, ngay lập tức bị chặn lại.
Lương Tiểu Ý đưa mắt nhìn người chặn mình, đáy mắt thoáng qua vẻ phiền chán, mặt trầm xuống: “Thẩm Minh Viễn, đừng cản đường tôi”
Hôm nay cô cũng không còn muốn hỏi hắn ta đến tìm cô làm gì, thậm chí không muốn nhìn thấy hắn ta.
Thẩm Minh Viễn đeo đôi kính gọng vàng, đây là hắn mới mua, nhớ lại cặp kính bị đánh gãy kia của mình, khuôn mặt Thẩm Minh Viễn lại hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Không phải làThẩm Minh Viễn Lương Tiểu Ý nhìn Thẩm Minh Viễn đứng trước mặt mình không chịu đi, nhất thời tức giận: “Thẩm Minh Viễn, tôi đã bỏ qua cho anh một lần, anh đừng có được đăng chân lân đằng đầu!” Nếu không phải vì người phụ nư không danh không phận đi theo hắn, thậm chí còn sinh con cho hắn kia cầu xin cô; nếu không phải còn có cô bé đáng thương bị mù kia; Lương Tiểu Ý nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!