Chương 886
Còn Sada Yamaichiro, khi anh phát hiện ra hành động ngầm của Vân Nhất bèn tăng thêm sức mạnh, một lần nữa hạn chế tự do của tay đối phương. Hai cánh môi đỏ tươi hơi nhếch lên, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên vẻ châm chọc, nhưng giây tiếp theo, phía ót đã bị một vật cứng kề vào.
Từ sau lưng truyền đến giọng nói cahr cáo của Vân Nhất: lgài Sada nếu muốn lộn xộn cũng phải hỏi xem súng trong tay tôi đồng ý hay không chứ”
Cùng lúc đó, từ bốn phương tám hướng, đám thuộc hạ đi theo Sada ‘Yamaichiro lập tức đồng thời giơ súng, nhất trí nhảm họng súng về phía Vân Nhất. Hơn mười khẩu súng đồng loạt vang lên tiếng lên đạn, thanh âm vô cùng vang dội, mang tới cảm giác lạnh sống lưng “Không muốn chết thì bảo thuộc hạ của ngài hạ súng xuống, bằng không tôi sẽ bóp cò” trong lúc nói chuyên, họng súng cũng hung hãng đâm đâm vào cái ót của Sada Yamaichiro.
Trong lời cảnh cáo của Vân Nhất tràn ngập sát khí, mà người bị súng chĩa vào cổ – Sada Yamaichiro thì ngay cả mắt cùng không thèm chớp lấy một cái, chỉ khẽ cười: “Cậu dám lấy một cây súng không còn đạn dọa tôi ư? Có đạn thì cứ việc nổ súng đi”
Hô hấp của Vân Nhất chợt dừng lại. Đúng thế, trước đó, khi giáo huấn đám côn đồ kia, cây súng này đã bản ra viên đạn cuối cùng rồi. Nếu không có đám người Nhật Bản không mời mà đến này quấy rối, cậu ra đã sớm dẫn mợ chủ rời khỏi nơi này.
Nhưng tại sao người này lại biết được chuyện đó?
Chẳng lẽ hôm nay cậu ta thật sự phải… Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn dài trên vầng trán rắn rỏi của Vân Nhất.
“Trên thế giới này, người dám chữa súng vào tôi, đã chết rồi” Vân Nhất nghe thấy Sada Yamaichiro thong dong mở miệng, phun ra một chữ: “Đánh!”
Giây tiếp theo, đám thuộc hạ xung quanh lập tức nhào lên, vây Vân Nhất ở giữa. Một đám người đánh một người, tuy thân thủ Vân Nhất không tồi, nhưng vừa nãy đã hỗn chiến với đám côn đồ, thế lực đã hao hụt gần hết, lúc này còn phải chống lại nhóm thuộc hạ bên người Sada Yamaichiro, mà đám thuộc hạ này đâu phải như đám côn đồ trước đó, rất nhanh cậu ta đã gục ngã. Vô số quyền cước dội xuống người Vân Nhất, trong mắt Vân Nhất hiện lên sự tuyệt vọng, cậu ta không sợ chết, chỉ hối hận vì đã phụ lòng BOSS Sự tuyệt vọng lan tràn!
Cậu ta không dám nhìn về chỗ phu nhân đang đứng, chỉ yên lặng thừa nhận quyền cước từ đám chó Nhật Bản!
Chẳng bao lâu sau, Vân Nhất nghĩ trước giờ cậu ta chưa từng phải chịu nhục nhã tới vậy! Cậu ta muốn cử động, muốn đứng lên, nhưng những tên chó này, mỗi một đấm, mỗi một đã đều nhảm vào những chỗ yếu hại trên người cậu ta… Tay cậu ta đã tím đen cả rồi!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!