Chương 711
Lục Trầm ôm mặt… Người anh em này của mình bị ngốc rồi sao? Sau đó anh ta lại dè dặt nhìn sang Lương Tiểu Ý đang nổi giận ngút trời… Chẳng trách tức đến mức ôm ngực, chỉ một vết rách da nhỏ bé mà thôi, không cần thiết phải mời tất cả các chuyên gia trong bệnh viện đến hội chẩn, càng không cần kinh động đến Viện trưởng…
Có lẽ Lương mập sắp phát điên rồi!
Đổi lại là ai cũng sẽ không thể nhịn được nữa!
Lương Tiểu Ý nổi giận. Cô giơ tay ra trước mặt Tô Lương Mặc: “Tôi chỉ bị xước một chút da tay thôi! Là bị xước da tay!
Không phải bệnh hiểm nghèo!”
Cô tức giận nhìn Tô Lương Mặc: “Không cần thiết phải hội chẩn như thế này! Không cần thiết phải làm phiền Viện trưởng!
Tôi chỉ bị xước da tay mà thôi!”
Anh ngây người nhìn cô gái đang nổi giận với mình.
Đôi mắt to tròn của cô đang sáng rực, giống như ngọn lửa đỏ rực đang hừng hực cháy.
Không có từ ngữ nào có thể diễn tả đôi mắt của cô lúc này!
“Vết thương nhỏ cũng phải cẩn thận, giống như hiệu ứng cánh bướm vậy, chỉ cần một con bướm đập cánh ở Brazil, nó có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở Texas”
“Đủ rồi! Tôi không muốn nghe đống lý thuyết cao xa của anh! Cái gì mà hiệu ứng cánh bướm, cái gì mà một con bướm ở Brazil. Tôi hỏi anh, con bướm ở Brazil thì có liên quan gì đến vết xước này của tôi không?” Lương Tiểu Ý trừng mắt, đôi mắt cô hừng hực lửa giận, cô thực sự sắp phát điên với người đàn ông này rồi!
Lục Trầm định bước đến điều chỉnh lại bầu không khí ngượng ngùng lúc này. Nhưng bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt khiến anh ta khựng lại.
Dường như ngay khi Lương Tiểu Ý sắp phát điên, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chăm chằm vào khuôn mặt cô, đột nhiên anh giơ tay lên, nắm chặt bàn tay bị thương của cô, giọng nói trâm thấp của anh từ từ vang lên: “Anh không quan tâm có liên quan gì hay không, nhưng em bị thương thì liên quan đến anh”
Đúng lúc này Lương Tiểu Ý cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, lời anh nói tiếp tục vang lên bên tai cô: “Lương Tiểu Ý, những lời này anh chỉ nói một lần, em phải nhớ cho kỹ vào!”
Bỗng nhiên, Lương Tiểu Ý rùng mình.
Anh vẫn tiếp tục nói, vừa dịu dàng, vừa ngang ngược, vừa vô lý, khiến người ta không thể đứng vững được: “Không cần biết lúc nào hay ở đâu, ngay cả em cũng không được làm Lương Tiểu Ý của anh bị thương. Nếu không, đây sẽ là hình phạt”
Nói xong, anh cúi xuống hôn cô, một nụ hôn mãnh liệt.
Ngang ngược, nồng nàn, vô lý… Tất cả đều là anh!
Lục Trầm ngây người, mẹ kiếp!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!