Chương 63
Đến một ánh mắt Tô Lương Mặc cũng không cho Ôn Tình Tuyết, chỉ để lại cho Ngụy Quảng Thành một câu: “Không đánh chết người là được” Ngụ ý là, đánh cho tàn phế cũng được.
Ôn Tình Tuyết thở dốc, cô ta không dám tin Tô Lương Mặc lại sẽ đối xử với cô ta như vậy.
“Ngài Tô, Ngài Tô Mắt thấy Tô Lương Mặc quay lưng rời khỏi căn phòng này, Vương Tương chật vật nhào đến, không để ý tới thể diện hai tay ôm chặt lấy bắp chân rắn chắc của Tô Lương Mặc, cầu xin: “Ngài Tô, tôi biết sai rồi. Cầu xin anh tha cho tôi đi! Tôi sẽ cũng cha tôi đích thân tới cửa nhận lỗi với bà Tô. Cầu xin ngài cho tôi một cơ hội nữa!”
Vương Tương của bây giờ nào còn vẻ xinh đẹp quyến rũ giống như buổi tối hôm bắt nạt Lương Tiểu Ý, hoàn toàn không chú ý hình tượng ôm lấy chân của Tô Lương Mặc khóc nức nở.
Ở trong mắt Vương Tương, tám tên đàn ông cao to xếp thành một hàng, ngăn ở hai bên cửa, đã vô cũng đáng sợ. Nếu như thật sự bị bọn họ đánh, Vương Tương không tin bản thân sẽ không bị đánh thành người tàn tật.
Những người khác nhìn thấy Vương Tương dẫn đầu quỳ xuống, lập tức học theo. Bị người đàn ông đáng sợ như Tô Lương Mặc “nhìn chằm chằm” là một chuyện cực kỳ kinh khủng.
Tô Lương Mặc lạnh lùng quét mắt nhìn Vương Tương đang ôm chặt lấy chân anh, năm rạp dưới đất, hèn mọn cầu xin anh, lông mày cũng không động đậy, mở miệng nói: “Bỏ ra”
Trong lòng Vương Tương ôm một tia hi vọng sống sót, tay ả ta vẫn do dự ôm lấy chân Tô Lương Mặc, lần này, Tô Lương Mặc quay đầu dặn dò Ngụy Quản Thành: “Chú Ngụy, cô ta không buông ra vậy chặt tay cô ta đi.”
Một câu vừa được nói ra, Vương Tương kinh hãi vội vàng rút tay lại.
Cả người run rẩy nằm rạp trên đất, sợ người đàn ông như hoàng đế này đột nhiên ra tay muốn tính mạng của ả ta.
Sau đó, Vương Tương bị người ta vứt trước cửa lớn biệt thự nhà họ.
Vương, khi người giúp việc phát hiện ra cô ta, mặt cúi xuống đất cả người xanh tím nằm rạp nơi đó, đầu tóc rối loạn bẩn thỉu, nhìn cực kì thảm thương. Đợi đến sau khi ả ta được đón vào trong biệt thự, chào đón ả là một cái tát đầy đau đớn.
“Súc sinh! Mày có biết mày khiến gia tộc tổn thất bao nhiêu không?
Nếu như không vượt qua được nguy cơ lần này, nhà họ Vương liền xong rồi, chúng ta xong rồi!”
Cha của Vương Tương là một người đàn ông có cái đầu hói kiểu Địa Trung Hải, giờ phút này ông ta mặt mày dữ tợn la mắng Vương Tương đã thê thảm đến không nhìn nổi.
Vừa mới lúc nãy thôi, ông ta nhận được thông báo của tập đoàn Tô Thị, từ người đứng thứ hai tập đoàn Tô Thị – Lục Trầm biết được tất cả mọi chuyện, “Vương Đẳng tao sáng suốt cả một đời, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ nuôi lớn một đứa vô tích sự, liên lụy đến gia tộc như mày!”
Có biết hay không! Lần này dây vào Tô Thị! Là tên Tô Lương Mặc lạnh lùng tàn nhãn kia!
Những ngày gần đây Lương Tiểu Ý cảm thấy có chút buồn bực phiền muộn, cho dù cô giấu có tốt đến mức nào, là người chung chăn chung gối với cô, Tô Lương Mặc sao có thể không phát hiện ra.
Buổi tối hôm nay, sau khi Tô Lương Mặc đã ngủ say, Lương Tiểu Ý lén lút bò dậy khỏi giường, rón rén mở của phòng ngủ.
Cửa phòng chưa đóng kín, lộ ra một khe hẹp nhỏ. Bóng dáng Lương Tiểu Ý vừa đi ra khỏi phòng ngủ chính trên tầng ba, người vốn đã ngủ say là Tô Lương Mặc bỗng nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt tỉnh táo.
không có nửa điểm mơ màng buồn ngủ.
Lật người rời giường, nửa người để trần, Tô Lương Mặc cứ như vậy đi theo phía sau Lương Tiểu Ý, im lặng rời khỏi phòng ngủ, bám theo cô xuống cầu thang. Cơ thể thon dài của Tô Lương Mặc dừng lại ở đầu bậc cầu thang, hoài nghỉ nhìn bóng người biến mất sau cánh cửa phòng ngủ ở tầng hai. Căn phòng này là phòng ngủ của Lương Tiểu Ý khi cô mới tới đây.
Đêm hôm khuya khoắt cô lén lút, giấu giếm anh đi đến đây làm gì?
Lòng Tô Lương Mặc tràn đây nghi ngờ. Suy nghĩ một lúc, anh rón rén đi về phía căn phòn ngủ kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!