Chương 489
Thấy Tô Lương Mặc vẫn không có ý định di chuyển, Lục Trầm rút điện thoại ra rồi bấm số: “Xin chào, đây có phải là đồn cảnh…” Chưa kịp nói xong, anh liền bị Tô Lương Mặc giựt lấy điện thoại: “Không phải việc của cậu.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông cất lên.
Sau đó, anh cúp điện thoại mà không do dự.
Tô Lương Mặc ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm tăm tối dán chặt lên Lương Tiểu Ý, hận không thể chạm vào gương mặt ấy.
Đôi mắt tham lam dừng lại trên người cô, một khắc cũng không rời, cũng không dám chớp mắt. Anh sợ rằng chỉ cần mình chớp mắt thôi, cô ngay lập tức sẽ tan biến trước mắt anh.
Lục Trầm lắc đầu bất lực … Anh ra khỏi căn nhà, đi đến chiếc ghế được sơn trắng bên ngoài căn biệt thự rồi ngồi xuống. Anh bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Tô Lương Mặc kiêu ngạo sẽ như thế nào khi bị lôi về đồn cảnh sát.
Trong căn biệt thự Lương Tiểu Ý cảm tưởng như cô bị ánh mắt nóng bỏng của Tô Lương Mặc nhìn đến cháy da cháy thịt. Mặc dù cô đã trở nên gầy hơn trước, nhưng gương mặt tròn vẫn còn hơi mũm mĩm. Chiếc mũi thanh tú nằm trên khuôn mặt bầu bĩnh ấy, rõ ràng có chút không cân đối cho lắm.
Nhưng từ ánh mắt của Tô Lương Mặc, cô có thể nhìn ra được vẻ say đắm cũng như đau khổ của anh.
“Này! Nhìn cái gì mà nhìn! Tôi cho phép anh nhìn tôi à!”
Lương Tiểu Ý cười lạnh một tiếng. Cô không còn là Lương Tiểu Ý của trước kia nữa rồi: “Còn không mau cút đi? Đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Nếu anh còn không mau đi, cảnh sát thực sự sẽ bắt anh đi đó! Thử nghĩ mà xem, nếu như cả đất nước này đều biết rằng Tô Lương Mặc, một tổng giám đốc ngang tàn không sợ trời không sợ đất ở thành phố S, đã tự ý xông vào nhà người khác, không những vậy còn sàm sỡ phụ nữ đã có chồng để rồi bị đưa về đồn cảnh sát … Đến lúc đó, tổng giám đốc Tô thực sự sẽ nổi tiếng đó.”
Lương Tiểu Ý đã học được cách bảo vệ bản thân bằng lời nói. Năm năm này, làm một bà mẹ đơn thân thật sự không dễ dàng chút nào.
Cô đã nghĩ rằng với những lời đe dọa của mình, người đàn ông có lòng tự trọng cao như anh nhất định sẽ tức giận mà rời đi. Nhưng anh … tại sao anh vẫn không chịu rời đi?
Thật phiền phức! Thật khó chịu quá đi mà!
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Tô Lương Mặc vẫn không rời Lương Tiểu Ý dù chỉ một giây. Anh thực sự chẳng quan tâm cảnh sát có bắt mình đi hay không. Anh chỉ biết rằng, mình không thể chớp mắt, đây không phải là một giấc mơ, nhất định không thể để cô ấy biến mất khỏi thế giới của anh một lần nào nữa!
Khi Lục Trầm đang châm một điếu thuốc, tiếng xe cảnh sát bỗng vang lên từ xa vọng lại. Anh trợn tròn mắt. Cảnh sát ở khu vực này làm việc năng suất quá nha! Lục Trầm uể oải xoay người, hét vọng vào bên trong: “Này, cảnh sát sắp đến nơi rồi. Bây giờ gọi điện thoại vẫn còn kịp đó” Gọi điện thoại? Tất nhiên là gọi điện cho đồn cảnh sát lúc nấy rồi, nói với họ rằng chỉ là chuyện vặt vãnh của các cặp vợ chồng trẻ mới cưới mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!