Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em - Lương Tiểu Ý - Tô Lương Mặc

Chương 397

Cho dù đã được đặt lên giường inox di động, Lương Tiểu Ý vẫn một tay nắm chặt quyển sổ màu xanh, tay còn lại cô ôm chặt bụng.

Tô Lương Mặc… Đứa bé là con của anh! Tôi nguyền rủa anh! Nguyền rủa anh!

Ánh mắt Lương Tiếu Ý phờ phạc và điên cuồng.

Cô được các bác sĩ của bệnh viện nhanh chóng đẩy vào phòng cấp cứu, cô nằm yên trên giường inox di động, cảm giác lạnh lẽo ở phần thân dưới không thể so sánh với cảm giác lạnh lếo trong trái tim cô lúc này.

Cô ôm chặt bụng, đồng thời cũng nắm chặt quyển sổ màu xanh trong tay. Cô mở trừng mắt nhìn trần hành lang bệnh viện, nhìn những bóng đèn LED trên trần, từng bóng đèn nhanh chóng bị bỏ lại phía sau cô, từng bóng từng bóng mội…

Cô không chớp mắt, dường như tính mạng của đứa bé bây giờ cũng không còn là chuyện quan trọng nữa. Cô vô cùng yên tính, mặc kệ những người này đang làm gì trên người cô, không giãy dụa, không từ chối, cô bây giờ giống như một cái xác không hồn, im lặng cảm nhận những vết dao kéo đang không ngừng di chuyển trên cơ thể cô.

Bên ngoài hành lang, người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi chau mày, ông ta gọi điện cho biệt thự nhà họ Tô, người nhận điện thoại là chú Phùng.

Chú Phùng nghe điện thoại xong liền ngẩng đầu liếc nhìn Tô Lương Mặc đang ngồi trên bàn tiệc.

Ánh mắt này của chú Phùng, đúng lúc bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Lương Mặc bắt được. Trực giác của người đàn ông này vô cùng nhạy bén, bỗng chốc anh liền nhận ra sự khác thường trong ánh mắt ấy của chú Phùng.

Tô Lương Mặc lau miệng, anh đứng dậy nói: “Cháu ra ngoài gọi điện thoại.”

Sắc mặt của ông nội trầm xuống, ông ta còn chưa nói gì thì chú Hai liền ra cái vẻ bề trên phê bình Tô Lương Mặc: “Có chuyện gì quan trọng mà phải gọi điện thoại trong bữa cơm chứ? Không thể chờ đến lúc ăn xong rồi gọi được à?”

Ánh mắt lạnh lùng của Tô Lương Mặc lướt qua mặt chú Hai, anh không thèm nhìn trực diện ông ta, anh mắt anh nhìn thẳng vào mặt ông nội. Anh không nói gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa ra đến bên ngoài, anh liền lấy điện thoại ra, gọi cho Lương Tiểu Ý, tiếng chuông điện thoại kêu rất lâu, sau đó đổi thành thông báo đường dây bận, không có ai nghe điện thoại.

Tô Lương Mặc rốt cuộc vẫn là Tô Lương Mặc, anh vừa nghĩ đến hôm nay ông nội gọi anh về ăn cơm, lại nghĩ đến chú Phùng vừa nhận được thoại, sau đó liền nhìn anh không rõ hàm ý… Mặc dù chỉ là một ánh mắt nhưng anh lại bắt được sự do dự trong ánh mắt ấy của chú Phùng.

Tại sao lại do dự? Tại sao lại do dự nhìn anh?

Anh không do dự gì nữa, gọi cho vệ sĩ canh cửa… Sắc mặt anh càng lúc càng tối, nếu đến điện thoại của vệ sĩ cũng không ai nghe… Trong lòng anh bỗng trào lên cảm giác bất an.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!