Chương 256
Lương Tiểu Ý cúi đầu, mái tóc ngang vai xõa xuống mặt, chắn đi ánh mắt dòm ngó của luật sư Vương, cũng che đi sự đau khổ trên khuôn mặt cô.
Cô từ từ ngắng đầu lên, lúc này khuôn mặt rất bình yên, hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn luật sư Vương, mặc kệ tất cả lôi điện thoại ra, bấm một dãy số.
Trên màn hình hiển thì hai chữ “Lương Mặc”.
Điện thoại kêu hai tiếng rồi bị người bên kia dập tắt.
Đôi môi Lương Tiểu Ý bất giác nhếch lên nở nụ cười đau khổ.
Lại hít một hơi thật sâu, người ngoài nhìn cô thì thấy cô rất bình tĩnh, thật ra chỉ có mình cô biết, cảm giác lúc này chẳng tuyệt vời chút nào.
Luật sư Vương ngồi đối diện nhìn Lương Tiểu Ý từ từ cất điện thoại, nhìn ông nói: “Luật sư Vương, ông cũng thấy rồi đó, cấp trên của ông, anh Tô không muốn nhận điện thoại của tôi.
Chắc ông biết rõ, cho dù muốn ly hôn, người trong cuộc là anh ấy cũng nên nói chuyện điện thoại với tôi, ông thấy đúng chứ?”
Đúng! Không sail Cho dù vợ chồng hai bên ly hôn, gặp mặt, nói chuyện điện thoại, cũng là lẽ dĩ nhiên.
“Thế nên, phiền ông gọi điện cho anh Tô. Nói tôi có chuyện muốn hỏi anh ta, có được không?”
Luật sư Vương suy nghĩ một lúc, ông hiểu Lương Tiểu Ý có ý gì, chủ động lôi điện thoại ra, gọi cho Tô Lương Mặc.
Điện thoại rất nhanh được bắt máy, sau khi luật sư Vương đơn giản chuyển những lời của Lương Tiểu Ý cho người đàn ông ở đầu dây bên kia biết tin.
“Ừ, được”
Sau khi nhận được sự đồng ý của Boss, luật sư Vương đưa điện thoại cho Lương Tiểu Ý.
Lương Tiểu Ý bàn tay run run nhận điện thoại từ tay của luật sư Vương, cô căn chặt răng, sau khi nhận điện thoại từ tay luật sư Vương, Lương Tiểu Ý nhìn luật sư Vương nói: “Luật sư Vương, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với anh Tô.”
Luật sư Vương rất hiểu ý, đứng lên rời khỏi phòng khách.
Căn phòng khách đầy yên tĩnh, Lương Tiểu Ý đưa điện thoại lên tai.
Người đàn ông đầu dây bên kia cũng im lặng không nói lời nào.
“Tại sao?” Một lúc lâu sau, Lương Tiểu Ý chậm rãi hỏi.
Cô biết, người đàn ông đó nhất định hiểu cô đang hỏi điều gì.
“Ngay từ đầu đã là một vở kịch tôi viết rồi tự diễn. Không phải cô biết rồi sao?”
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên bên tai.
Lương Tiểu Ý chớp chớp mắt, “Tôi muốn biết… anh có biết không, năm bảy tuổi, người cứu anh, là tôi?”