Chương 189
Những cái tát không ngừng hạ xuống gương mặt đẹp đế của Ôn Tình Tuyết, đánh mạnh đến nỗi khiến cô ta chóng mặt đứng không vững mà nghiêng ngả về phía sau. Bốn người vệ sĩ đứng đó chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ấy, không nhịn được nuốt nước bọt. Họ chưa bao giờ thấy phu nhân tàn bạo đến thế, coi như hôm nay họ đã được mở mang tầm mắt.
Cách đó không xa trong chiếc xe Maserati, đôi mắt sâu thảm của Tô Lương Mặc nhìn Lương Tiểu Ý không rời. Khi cô tức giận tát Ôn Tình Tuyết, anh thực sự không ngờ cô sẽ làm ra điều này … Đôi môi gợi cảm của người đàn ông khẽ nhếch lên, để lộ ra vẻ thỏa mãn.
Từ khi nào Ôn Tình Tuyết đã phải chịu đựng nhiều uất ức đến vậy. “Hức” một tiếng, từng giọt nước mắt lăn xuống đôi má, như đang tố cáo việc làm tàn độc, thủ đoạn độc ác của Lương Tiểu Ý vậy.
“Khóc cái gì mà khóc? Cô nghĩ rằng cô oan ức lắm à? Tôi nói cho cô biết, mấy cái tát này là cô nợ tôi! Cô bị tôi đánh cũng không oan uổng gì đâu!” Đúng ra, cô không có nghĩa vụ gì để phải cầu xin giúp Ôn Tình Tuyết hết. Nếu như cô không giúp Ôn Tình Tuyết xin Tô Lương Mặc tha thứ, liệu bây giờ cô †a còn lành lặn chân tay mà ngồi đây không hay không?
Trước vẻ mặt oan ức, không ngừng khóc thút thít không nói lên lời của Ôn Tình Tuyết, Lương Tiểu Ý bất lực xoay người quay lại xe. Ngay khi gần đến nơi, cánh cửa chiếc xe tự động mở ra. Lương Tiểu Ý chậm rãi bước vào.
Tô Lương Mặc đưa cho cô một chai nước mát lạnh rồi lo lắng nói: “Tay chắc hẳn đau lắm. Mau chườm đi”
Lương Tiểu Ý ngoan ngoãn nhận lấy chai nước.
“Anh không giận à?” Cô nghĩ một lúc rồi hỏi.
Người đàn ông nhướn mày khó hiểu: “Tại sao anh lại phải tức giận?”
“Em đã đánh Ôn Tình Tuyết … cô ấy là em gái của Ôn Tình Noãn” Cô vừa nói vừa cảm thấy hơi lo lắng. Ôn Tình Noấn giống như một cái gai trong lòng cô vậy. Từ trước đến giờ, cô đã từng vô cùng ngưỡng mộ Ôn Tình Noãn. Thế nhưng bây giờ, sau khi biết được rằng Ôn Tình Noãn đã có những mưu mô tính toán nhằm hãm hại cô, hơn nữa còn rất nhiều lần gài bẫy cô, Lương Tiểu Ý thực sự không muốn tha thứ cho Ôn Tình Noãn một chút nào.
“À” Người đàn ông bên cạnh cười khẩy, rồi chậm rãi nói: “Quên rồi? Nếu như không phải là em khăng khăng vì cô ta mà cầu xin anh, thì chân tay của cô ta không được lành lặn như bây giờ đâu.”
Lương Tiểu Ý có chút kinh ngạc … Đúng nha! Ngay từ ban đầu Tô Lương Mặc đã có ý định phế bỏ tay chân của Ôn Tình Tuyết cơ mà. Là cô đã nghĩ quá nhiều đến nỗi bỏ qua luôn chỉ tiết này.
Đang chìm đắm trong suy tư, bỗng gương mặt đẹp trai của ai đó tiến lại gần từ lúc nào. Đến khi Lương Tiểu Ý ngước lên liền thấy anh cũng đang đăm chiêu dò xét cô.
Tô Lương Mặc nheo mắt lại: “Vợ à, Em đang lo lắng gì vậy?”
Lương Tiểu Ý thân thờ, không biết phải trả lời anh thế nào.
Cô làm sao có thể lờ được đi cơ chứ! Ánh mắt của anh cũng thật quá đang sợ đi mài?
“Không, em có lo lắng gì đâu ạ” Cô gượng cười.
Tô Lương Mặc trao cho cô một ánh mắt đầy ẩn nghĩa. Anh cũng không cố tiếp tục truy hỏi cô đến cùng, liền giãm chân ga, phóng chiếc Maserati đi mất?
Đêm đó Cô lại mơ?
Trong giấc mơ ấy, cô quay trở lại trường cấp ba. Trong con hẻm tối tăm vắng vẻ đó, mấy tên côn đồ với mái tóc đủ màu sắc sặc sỡ vây quanh cô, nở nụ cười dâm tà trêu ghẹo: “Em là Lương Tiểu Ý đúng không? Waaa, cơ thể phát triển cũng không tôi nha”