Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

TỔNG TÀI LẠNH LÙNG VÀ CUỘC HÔN NHÂN BẤT ĐẮC DĨ

Bùi Lạp Minh mới từ chỗ của Hạ Tình trở về công ty, giữa hai hàng lông mày tràn đầy mệt mỏi.

Vốn là hai ngày trước anh đã định cùng Hạ Tình tuyệt giao, cho cô thêm một khoản tiền bồi thường, sau đó sẽ cùng Mộ Nhan một lần nữa bắt đầu lại.

Ai ngờ, Hạ Tình vì muốn để cho anh ở bên cạnh cô nhiều hơn, lại cắt cổ tay tự tử, không còn cách nào khác, anh đành phải lưu lại chăm sóc cô, đợi cảm xúc của cô ổn định lại, sau mới bỏ lại chi phiếu rồi rời đi...

Trở lại phòng làm việc, Bùi Lạp Minh vừa mới ngồi xuống mở cặp tài liệu cần kí ra, thì điện thoại di động trong túi liền vang lên, anh nhìn màm hình điện thoại di động, tên hiển thị là Hứa Mộ Nhan, trong mắt anh nhất thời iện lên một hồi mừng rỡ.

“Mộ Nhan, em có phải hay không....Nói, anh là ai? Muốn làm gì?” Đột nhiên âm thanh của anh lạnh lẽo mang theo run rẩy, sau đó gương mặt tuấn tú trở nên lạnh lẽo mà nặng nề.

“Để tôi xem, các người chán sống muốn chết rồi hả? Có cái gì bất mãn cứ đến tìm tôi, cần gì phải dùng phụ nữ đến làm con tim, như vậy đâu tính là đàn ông!”

“........”

Cúp điện thoại, Bùi Lạp Minh tựa như phát điên, hướng địa điểm mà người kia nhắc đến mà phóng đi, nếu bọn họ giám động vào một sợi tóc của Mộ Nhan, anh nhất định sẽ làm cho đám người kia sống không bằng chết!

Khung cảnh âm u cũ rách, trong kho ánh sáng thật mờ, chỉ có vài tia nắng mặt trời xuyên thấu qua song cửa sắt chiếu rọi vào, kèm theo tiếng kỷ kêu của con chuột có vẻ cực kì âm trầm.

Ở phía cửa cách đó không xa, một người có mặt mũi lưu manh côn đồ đang đứng, giờ phút này hắn ta đang vuốt ve tới lui con dao gọt trái cây trong tay, nhiều hình ảnh bị che kín bởi khăn bịt mắt, trong miệng bị nhét một khối vải rách, tay và chân bị sợi dây buộc lại thật chặt, không còn được gọi là hình dạng phụ nữ nữa.

Tay chân Hứa Mộ Nhan bị sợi dây buộc thật chặt, không thể động đậy, muốn gọi nhưng lại phát hiện ra trong miệng mình bị lấp bởi một khối vải, tản ra mùi vị vải bố, bên tai thỉnh thoảng truyền tới âm thanh của giầy dép đi tới đi lui trên mặt đất, còn có âm thanh của bật lửa không nhịn được qua lại chốt mở thanh...

Đây là đâu vậy?

Là ai đã bắt cóc cô?

Là vì tiền?

Hay còn là có mưu đồ khác?

Nghĩ tới đây, Hứa Mộ Nhan tức khác có chút hoảng sợ lo lắng.

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ còn vì cướp sắc?!

Buổi sáng, cô vừa đi vào hẻm nhỏ không bao lâu thì bị một cánh tay dùng khăn có thuốc mê che mặt làm cho hôn mê, ngay sau đó trước mắt liền là không gian đen kịt.

Giờ phút này sợ hãi chiếm cứ cô toàn thân, từng tế bào một, dù sao lần bắt cóc này bộ dạng của đối phương thế nào cô cũng không biết, lai lịch hoàn toàn không biết, nói không sợ đó là gạt người.

Đúng lúc này, một người đẩy ra cánh cửa cũ rích của khu nhà kho, bước chân dần dần đi về phía cô, mang theo từng trận gió lạnh, khiến Hứa Mộ Nhan cảm thấy giờ phút này thật giống như có một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân cô lan tràn lên, khắp toàn thân.

Cô không khỏi lui về phía sau một chút, cố gắng cách xa nguy hiểm, nhưng từng của hành động này của cô trước mắt bọn cướp chỉ là phí công.

Nhìn khuôn mặt khủng hoảng của Hứa Mộ Nhan, tâm tình Hạ Tình nhất thời tốt lên, cầm lấy cái ghế bên cạch ngồi xuống, rồi sau đó từ từ rút ra một điếu thuốc đốt, khóe miệng hiện lên nụ cười gian sảo nhàn nhạt, “ Không ngờ chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt, chị Mộ Nhan.”

Cô ta gọi cô là chị Mộ Nhan?

Cái âm thanh này....

Một giây kế tiếp, Hứa Mộ Nhan chợt hít vào một ngụm khí lạnh, cô thế nào cũng không thể ngờ tới người bắt cóc cô sẽ là Hạ Tình...

Người phụ nữ này có phải điên rồi hay không?

Hiện tại, cô đối Hạ Tình mà nói đã không còn uy hiếp, không phải sao?

Hơn nữa cô cũng đã quyết định cùng Bùi Lạp Minh ly hôn, cô ta còn muốn như thế nào nữa?

Bởi vì miệng của cô không thể nói chuyện, Hứa Mộ Nhan chỉ có thể thỉnh thoảng phát ra những âm thanh ô ô.

“Chị Mộ Nhan, hiện tại đã biết sợ, có phải hay không có chút quá muộn? Tôi đã sớm nói để cho chị không nên cùng tôi tranh Bùi Lạp Minh, chị cố tình không nghe, nếu với chị, lời nói khuyên bảo là vô dụng, tôi liền chỉ có thể ra hạ sách này thôi, tin tưởng tôi, một chút nữa khi đến âm phủ, chị cũng sẽ không trách tôi có đúng không?”

Nghe vậy, suy nghĩ của Hứa Mộ Nhan liền đình trệ mấy giây, hô hấp cũng càng ngưng trọng hơn, cô đã biết Hạ Tình có lòng dạ độc ác, cho nên sẽ không hoài nghi lời uy hiếp của cô.

Nhưng cô vẫn không thể chết, cô vẫn còn trẻ tuổi như thế, vẫn còn tuổi thanh xuân, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện chưa làm được, cô thật sự không muốn chết!

Huống chi thời điểm này cô sắp rời khỏi Bùi Lạp Minh, sắp được tự do, đây không phải thời điểm để chết, điều này làm cho cô không thể nào cam tâm.

“Hứa Mộ Nhan, nhìn vẻ mặt của chị giống như có lời gì muốn nói với tôi, được rồi, dù sao tôi cũng không có lãnh khốc như những người lạnh nhạt khác, cuối cùng có lời từ biệt nào thì liền trực tiếp nói ra đi.” Trên mặt Hạ Tình nụ cười gian tà phát ra càng sâu, từng bước từng bước một đi về phía cô, rồi sau đó đưa tay lấy xuống khăn trong miệng của cô.

“Khụ khụ... Khụ...” Hứa Mộ Nhan kịch liệt ho lên, cái vải đó mùi thật khó ngửi, mùi thật gay mũi.

“Nói ngắn gọn, tôi không có tính nhẫn nại.” Hạ Tình chợt hít một hơi khói thuốc, thúc giục.

“Hạ...Hạ Tình, cô không nên bắt cóc tôi, hiện tại tôi và Bùi Lạp Minh đúng lúc này một chút quan hệ cũng không có, tôi đã quyết định ở lại đây hai ngày để làm thủ tục ly hôn với anh ta, mà cho tới hôm nay anh ta đối với tôi cũng chỉ là vì hành hạ mà thôi, nếu như là cô giết tôi rồi, chính cô cũng phải đi ngồi tù, việc gì phải khổ như thế chứ!!”

“Hừ... Chị cho rằng tôi còn tin tưởng những lời nói ma quỷ kia của chị sao? Bùi Lạp Minh có quan tâm chị hay không, một lúc nữa là có thể thấy rõ rồi! Nếu như anh ấy tới thì có thể chứng tỏ trong lòng anh ấy căn bản là không có tôi, như vậy trước hết tôi liền lập tức giết cô, sau đó tôi sẽ tự đâm mình một dao, chúng ta sẽ cùng chết!”

“Bùi Lạp Minh rõ ràng sẽ không đến, anh ta không thích tôi, làm sao có thể quan tâm sống chết của tôi! Anh ta nói người anh ta yêu là cô, hơn nữa tôi cũng nguyện ý đem danh phận Bùi phu nhân tặng lại cho cô... cô đây cũng là cần gì phải như vậy chứ?”

“Câm miệng! Đừng có dùng những lời nói vô tội đó, coi như anh ấy không đến, chị yên tâm, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho chị! Bởi vì chỉ cần có chị ở đây, tôi liền không có biện pháp nào để chân chính nào đi vào trong lòng anh ấy cả!”

Giờ phút này Hạ Tình giống như một con thú hoang mất đi lý trí, nói cái gì cũng không thể nghe lọt tai, làm thế nào...?

Cô nên làm cái gì để tự cứu mình đây....?

Lúc này có một người đàn ông cả người đều là dáng vẻ lưu manh đi tới bên cạnh Hạ Tình, “Chị Tình, em vừa mới gọi điện thoại cho Bùi Lạp Minh, tin tưởng rằng anh ta cũng đang trên đường đuổi tới đây rồi.”

Nghe vậy, thân hình Hạ Tình bất giác ngẩn ra, trong mắt thoáng vụt qua một tia ánh sáng ưu thương, anh ấy quả nhiên vẫn tới, anh cứ như vậy mà quan tâm đến Hứa Mộ Nhan sao?

Được, đã như vậy, Hứa Mộ Nhan càng không thể giữ lại thêm được rồi.

Ước chừng qua một phút, Hạ Tình sắc mặt có chút khó coi đi về phía Hứa Mộ Nhan, đưa tay vuốt ve lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cười khinh miệt, trong mắt tràn đầy ghen tỵ và hận ý, “Hứa Mộ Nhan, chị không phải nói là Bùi Lạp Minh không quan tâm đến chị, sẽ không tới cứu chị sao? Chị thật sự cho rằng tôi là heo sao? Lần này chị không thể không chết!”

Đột nhiên ‘Ầm’ một tiếng, cắt đứt lời đối thoại của các cô.

Cửa bị đá văng, một bóng dáng lạnh lẽo hướng chỗ bọn bắt cóc dần dần đi tới.

Khí thế của Bùi Lạp Minh khiến cho đám người bắt cóc phải cứng miệng, không khỏi lóe ra ý niệm bỏ trốn.

Ánh mắt lạnh lẽo của anh ánh lên vẻ tức giận, như sự tức giận của biển, báo trước một cuộc bão táp sắp đến gần...

Bùi Lạp Minh liếc thấy tay chân của Hứa Mộ Nhan bị trói chặt, đang nằm ở trên đất liều mạng giãy giụa, tròng mắt lạnh lẽo hiện lên nhè nhẹ ân cần.

“Lạp Minh, ruốt cuộc anh cũng đã tới!” Hạ Tình bước nhanh đi tới bên cạnh Bùi Lạp Minh, thân mật khoác tay lên cánh tay của anh, vẻ mặt cực kì vô tội.

“Lấy bàn tay bẩn thỉu của cô ra ngay, tôi thấy cô chán sống rồi có phải hay không? Tự mình tìm chết sao?” Bùi Lạp Minh ngay cả nhìn cũng chưa nhìn Hạ Tình một cái, hình như nhìn nhiều cũng sẽ khiến cho anh cảm thấy thật ghê tởm.

Nghe vậy Hạ Tình rút tay về, nắm thật chặt quả đấm, cố nhịn lửa giận, “Hừ... nếu anh đã vô tình vậy tôi cúng liền không khách khí, Bùi Lạp Minh anh phải biết rằng Mộ Nhan hiện tại đang ở trong tay tôi, để tính mạng của cô ta an toàn, thì dù thế nào anh cũng nên khách khí với tôi một chút chứ!” Dứt lời, cô hướng phía kia phất tay vói bọn côn đồ.

Chỉ thấy ở cửa, trong một khoảnh khắc có một nhóm người đem Bùi Lạp Minh vây chặt lại.

Hạ Tình không nhanh không chậm đi tới bên cạnh Hứa Mộ Nhan, đột nhiên từ phía sau lăng rút ra một con dao gọt trái cây, được lau chùi sạnh sẽ, ở trước mặt cô sáng loáng, Hạ Tình đưa con dao đi qua đi lại vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Mộ Nhan, chỉ cần cô ta thoáng dùng lực, mặt mày Hứa Mộ Nhan sẽ lập tức có vài viết dao.

Thấy thế, Bùi Lạp Minh khẽ cau mày, hung hăng nắm chặt quả đấm.

“Hạ Tình, cô không phải nói là muốn giết tôi sao? Vậy thì động thủ đi!” cách đó không xa, Hứa Mộ Nhan chợt hét lớn, thay vì bị dao cứa vài cái mà chết, cô thà chịu cái chết sảng khoái chút.

“Câm miệng lại chôi tôi, Hứa Mộ Nhan nếu cô còn nói thêm câu nữa tôi liền lập tức phá hủy khuôn mặt của cô, xem cô còn lấy cái gì về để quyến rũ đàn ông.!”

“Hứa Mộ Nhan, cô còn không nhanh lên ngậm miệng lại, còn ngại mạng mình quá dài sao!” Bùi Lạp Minh đột nhiên đối với Hứa Mộ Nhan gầm nhẹ nói.

Xem một chút bộ mặt tức giận của anh, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Nói mau đi, cô rốt cuộc muốn thế nào? Tôi rất vội, không có thời gian với cô ở nơi này từ từ hao tổn.” Rồi sau đó ánh mắt của anh rời đến trên người Hạ Tình, vừa nói vừa đưa tay gõ gõ vào trên mặt bàn đầy bụi, đáy mắt chợt thoáng qua một tia sắc bén.

Thấy thế, Hạ Tình biết không thể lừa gạt thêm nữa liền nói, “ Chỉ cần anh đồng ý kí vào điều kiện ở trên, tôi liền bỏ qua cho Hứa Mộ Nhan, như thế nào?”

Bùi Lạp Minh lạnh lùng nhận lấy điều kiện mà cô ta đem tới, nhanh chóng lật ra xem.

“Như thế nào? Những điều kiện này đối với anh mà nói đều không tạo được sự tổn thật lớn nào, không phải sao?” Hạ Tình dùng một loại âm thanh tràn đầy mị hoặc nói qua.

Đại khái quét mắt xem xong hết điều kiện, trên mặt tuấn mĩ của Bùi Lạp Minh gợi lên một nụ cười tà tứ, “Đồng ý, chỉ cần cô cởi trói cho Mộ Nhan, tôi liền lập tức kí tên, tuyệt không nuốt lời!”

Thấy anh sảng khoái đồng ý, Hạ Tình không khỏi chần trừ một lúc, anh thế nào lại có thể đồng ý nhanh như vậy?

Phải biết là trong điều kiện vẫn có thứ làm cho anh bị tổn thất.

“Thế nào? Không muốn cho tôi kí rồi sao?” Bùi Lạp Minh nụ cười xấu xa nhất thời đầu độc Hạ Tình, đem đáy lòng còn phòng một tia bị cuối cùng của cô đánh sụp.

Không bao lâu sau, Hạ Tình nhìn sang tên côn đồ phía bên cạnh ý bảo đưa một chiếc bút qua đưa cho Bùi Lạp Minh.

Anh nhận lấy bút, ý bảo Hạ Tình trước cỏi trói cho Hứa Mộ Nhan.

Thấy thế, Hạ Tình từ từ cởi sợi dây đang trói Hứa Mộ Nhan ra, sau đó chỉ thấy Bùi Lạp Minh đưa bút lên quét tới điều kiện trên giấy kí tên xuống.

“Điều kiện phía trên anh xác định đã nhìn rõ sao? Không phải Hạ Tình nói bao nhiêu đó đối với anh cũng sẽ có chút tổn thất sao? Đã có tổn thất anh làm gì cần phải kí tên?” Được buông lỏng tay chân, Hứa Mộ Nhan lo lắng hỏi.

Nói thật, cô không ngờ Bùi Lạp Minh vì cứu mình, không tiếc hi sinh lợi ích của bản thân, giờ phút này nói cô không cảm động là giả....

“Nói nhảm, chỉ có thể kí tên ở trên giấy này mới bảo toàn tính mạng cho cô, nếu như cô chết, tôi còn có thể nào tiếp tục hành hạ cô?”

Nghe vây, Hứa Mộ Nhan có chút nhất thời muốn giở khóc giở cười, người này thật là không biết cái gì, cư nhiên ở dưới loại tình huống nguy hiểm này vẫn còn không quên nhạo báng cô.

Hạ Tình giờ phút này không rảnh để ý tới hai người bên kia đang đối thoại, sau đó hả hê bước đi về phía cửa, cố tình va vào vai Hứa Mộ Nhan một cái, sau đó lướt qua hai người đi thẳng ra bên ngoài.

“Lạp Minh, anh thật nguyện ý đem 10% cổ phần của anh trong trong tập đoàn Bùi thị rút ra chuyển cho tôi sao?”

Bùi Lạp Minh như mắt điếc tai ngơ, vẫn như cũ không có nhìn Hạ Tình.

“Được rồi, anh đã kí tên, vậy coi như anh đã không thể hối hận.”

“Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không hới hận.”

Nghe được lời nói trả lời quả quyết của anh, Hạ Tình nhất thời một hồi mừng rỡ, nếu như có 10% cổ phần, cuộc sống của cô sau này liền không cần lo lắng, rồi sau đó cô mở ra trang cuối của văn kiện trên tay

‘Nơi kí tên.... .................’

“Bùi Lạp Minh! Anh.... Cái nơi anh kí chính là cái gì?” Một giây kế tiếp Hạ Tình sắc mặt trắng xanh, âm thanh bén nhọn vang dội khắp cả khu kho hàng.

Bùi Lạp Minh lúc này mới quay mặt sang nhìn về phía Hạ Tình, lông mi chau lên, mặt lạnh lùng, “ Cô chỉ nói để cho tôi kí tên ở bên trên, lại không nói kí cái gì, cho nên tôi muốn kí chỗ nào liền kí chỗ đó, chữ của tôi nhìn được chứ?”

“Anh... Bùi Lạp Minh anh thật quá đáng!” Nói xong, Hạ Tình cực kì tức giận vứt bở văn kiện trong tay, rồi sau đó giơ tay lên, cầm con dao gọt trái cây trong tay hướng về phía Hứa Mộ Nhan mà thẳng tắp đâm tới.

“Mộ Nhan, mau tránh ra...!” Thấy thế Bùi Lạp Minh vội vàng dùng sức đẩy Hứa Mộ Nhan một cái, đẩy cô đến cạnh cửa.

Chỉ thấy con dao gọt trái cây đó cách hướng anh đứng càng ngày càng gần, chỉ còn cách cự ly một nắm đấm, chiều rộng chỉ còn dư một đầu ngón tay, trung gian cũng chỉ có thể chen vào một mảnh lá cây thật mỏng thôi....

Nhưng rồi sau đó chỉ nghe thấy ‘Pằng’ một tiếng, ở thời điểm ngàn cân nguy kịch trong kho hàng, mọi người rối rít trừng hai con mắt, mặt hết sức ngạc nhiên.

Thời điểm nguy hiểm nhất, chỉ thấy con dao gọt trái cây lại bị Bùi Lạp Minh lấy tay bộp một tiếng liền dễ dàng bẻ gẫy.

Mọi người ngây ngốc đứng ở đó, nhất thời không biết phản úng như thế nào....

“Cô là một người phụ nữ ngu ngốc, ở trước mặt tôi mà giở trò cô còn non lắm, thấy tôi ngu ngốc lắm sao? Ngay cả con dao là giả hay thật cũng không phân biệt được.” Anh ở bên này nhíu mày, hung hăng ném một nửa con dao bị gãy xuống mặt đất.

Trời ạ, con dao gọt trái cây kia thế mà lại là giả?

“Chỉ là...” Bùi Lạp Minh dùng một chút, làm bộ như rất hứng thú, ngón tay chỉ chỉ vào con dao gọt trái cây dưới đất, “ Con dao này của cô, nhìn giống như cũng không tệ lắm...”

Thấy thế, từng tảng lửa giận trong ngực Hạ Tình khếch tán ra, hơn nữa Bùi Lạp Minh lại dùng ngôn ngữ sỉ nhục mà nói với cô, lửa giận lại càng lúc càng lớn.

“Bùi Lạp Minh, anh đường có khinh người quá đáng!”

“Là cô tự chuốc lấy phiền, hơn nữa tôi nói cho cô biết, cuộc sống từ nay về sau của cô sẽ là sống không bằng chết, không thể vượt qua, bởi vì hành động của cô quá ngu xuẩn, vậy nên chỉ có thể trả một cái giá thật thê thảm đau đớn.” Quảng xuống hai câu, Bùi Lạp Minh vẫn kéo theo Hứa Mộ Nhan với khuôn mặt đang hết sức khinh ngạc rời đi.

“Tới đây, tất cả điều ra đây hết cho tôi, ngăn anh ta lại!” Ở phía sau lưng hai người Hạ Tình đột nhiên ra lệnh một tiếng, đám côn đồ kia nhất thời từ ngạc nhiên chuyển về trạng thái bình thường, rối rít gấp rút chạy tới, cản lại đường đi của Bùi Lạp Minh và Hứa Mộ Nhan.

“Hừ... Tốt nhất là không để cho tôi nhớ bộ mặt của mấy người, nếu không kết quả của các người cũng sẽ giống như người phụ nữ ngu xuẩn đó.” Trong tròng mắt tĩnh mịch của anh, tràn đầy ánh sáng sắc bén, âm thanh lạnh lẽo càng làm cho đám côn đồ kia không rét mà run.

Nhưng dù sao bọn họ cũng đã nhận tiền từ Hạ Tình, hơn nữa anh còn phải bảo vệ Mộ Nhan ở bên cạnh, nên cũng là gánh nặng, hẳn không phải là đối thủ của bọn họ, dù sao yếu không thể địch được mạnh, tên thủ lĩnh đứng bên cạnh lập tức nháy mắt ra hiệu, thành công để cho bọn đàn em vây hai người vào trong.

Hừ... Thật là một bọn không biết sống chết, cùng với Hạ Tình đều cùng một dạng, đều là tiểu nhân chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Bùi Lạp Minh giờ phút này đã mất đi sự kiên nhẫn, đem Mộ Nhan nắm bảo hộ ở sau lưng, trên khuôn mặt tuấn dật mang theo nụ cười nhẫn tâm yếu ớt, đi lên nắm lấy bộ tóc nhuộm hỗn loạn nhiều màu của tên cầm đầu, rồi sau đó lại hung hăng đem nắm đấm, đấm vào tên cầm đầu....

Còn dư lại mấy tên côn đồ không ra tay, thấy tình thế không ổn, đều nhao nhao chạy trối chết...

Ở sau lưng anh, Hứa Mộ Nhan lại mở hai mắt thật to ra nhìn chằm chằm vào tất cả sự việc xảy ra xung quanh, quả thật chính cô cũng không thể tin được ánh mắt của mình, cô không phải đang nằm mơ chứ?

Bùi Lạp Minh.... So với tưởng tượng của cô giống như còn lợi hại hơn rất nhiều?

“Này, Hứa Mộ Nhan, cô còn đứng đực ra đấy làm cái gì?

Bùi Lạp Minh tiến lên muốn kéo tay của cô, nhưng lại bị cô lơ đãng tránh khỏi, giờ phút này mặc dù cô rất cảm kích anh có thể tới cứu cô, nhưng hai người cũng không còn biện pháp nào để quay lại như ngày trước, xem ra phải hẹn lại với luật sư rồi...

Bùi Lạp Minh biết rõ lúc trước mình đã làm cô bị tổn thương quá sâu, cho nên cô cố ý tránh xa lánh anh, anh cũng sẽ không trách mắng cô...

Rồi sau đó hai người đều có chút xấu hổ đi về phía cửa của kho hàng, bên ngoài ánh nắng mặt trời chiếu vào rất chói mắt, cô đột nhiên dừng bước, “Đúng rồi, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.”

“Cái gì?”

“Điều kiện ở trên văn kiện mà vừa nãy anh kí tên rốt cuộc là cái gì?”

Nhìn cô hiếu kì như vậy, Bùi Lạp Minh cũng không có ý định tiếp tục treo ngược sự tò mò của cô nữa, sau đó rất thần bí đem miệng đến gần tai của cô, “Nghĩ hay quá nhỉ!”

Nghe vậy cô không khỏi cười khẽ, còn có chút chi tiết làm cho cô nghi ngờ, Hạ Tình không phải người phụ nữ mà anh yêu sao? Vì sao hai người này lại có thể xuất hiện ở cuộc giện này.

Trực giác của Hứa Mộ Nhan nói cho cô biết, giữa hai người bọn họ nhất định đã sảy ra chuyện, chỉ là cô cũng không có hứng thú để biết, dù sao cô cũng chẩn bị cùng anh ly hôn, về sau mình sẽ đi một hướng, khong liên quan tói nhau.

“Mấy ngày cuối cùng này anh có thể nhín ra một chút thời gian không, bởi vì tôi đã tìm xong luật...”

“Bùi Lạp Minh, hiện tại nếu tôi chết cũng sẽ không để cho anh mạnh khỏe đâu!” Phía sau lưng hai người, âm thanh Hạ Tình đột nhiên vang lên cắt đứt lời nói của Hứa Mộ Nhan vẫn còn chưa nói hết.

Mà giờ phút này, trong tay Hạ Tình không biết từ lúc nào đã suất hiện thêm một con dao gọt trái cây, được lau chùi đến sáng loáng....

“Cô là một người phụ nữ ngu xuẩn, lại chơi cái trò xiếc này mãi, không biết mệt mỏi sao?” Bùi Lạp Minh đứng bất động ở đó, đứng chờ con dao kia đâm vào lồng ngực của anh.

Đứng ở bên cạnh, Hứa Mộ Nhan cũng không còn cái gì để suy nghĩ nhiều, bởi vì cô biết, con dao kia nhất định là giả, Hạ Tình nhất định sẽ không có lá gan nào để dũng cảm giết người thật.

Chỉ thấy con dao gọt trái cây kia ngày càng đến gần Bùi Lạp Minh, chỉ còn cách cự ly một quả đấm, chiều rộng chỉ còn dư một ngón tay, đến khi trung gian chỉ còn dư lại một không gian cực nhỏ, chỉ có thể chen vào một mảnh lá cây thật mỏng.

Nhưng lần này lại không có phát ra âm thanh thúy của dao nhọn bị bẻ gẫy, ngược lại Bùi Lạp Minh lại chợt phát ra một âm thanh hừ nhẹ.

Ở bên cạnh, Hứa Mộ Nhan kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào con dao ở tên ngực Bùi Lạp Minh, rồi sau đó máu tươi dần làm nhiễm đỏ hết áo sơ mi của anh, sau đó, từng giọt... từng giọt rơi xuống đất.

Chuyện này... Đây là chuyện gì đã xảy ra?

Con dao đó không phải là giả sao?

“Bùi Lạp Minh! Bùi Lạp Minh!”

Tiếng gào thét Hứa Mộ Nhan lập tức vang dội hết cả kho hàng....
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!