Chu Huệ Di bị cảnh sát bắt giữ, cô ta không ngừng gào thét ở trước mặt Cố Hạ Phi, "Con khốn kia, mày mau thả con gái tao ra, mày đã dụ dỗ được chồng tao, giờ mày muốn lấy con tao để trả thù tao sao hả "
Cảnh sát nắm chặt cô ta, sau đó lên tiếng, "Cô Chu, cô đã bị bắt vì tội giết người và bắt cóc, cô hãy mau theo chúng tôi về cơ sở "
Cô ta bị bắt giữ liền vùng vẫy hoảng loạn, ngụy biện cho mình không biết gì, "Không tôi không giết ai cả, các người buông tôi ra "
Người cảnh sát giữ lấy cô, và thêm một người cảnh sát nữa đứng trước mặt cô bình tĩnh nói, "Nếu cô muốn biện hộ, thì hãy nói trong cuộc thẩm vấn, và lời nói của cô sẽ làm bằng chứng trước tòa "
Cô ta biết chắc chắn mình không thể thoát được nữa, nên đã dùng gương mặt tội nghiệp van xin Diệp Ảnh Quân, "Quân, cứu em anh không thể để người ta đưa em đi như vậy, em vô tội mà Diệp "
Diệp Ảnh Quân đứng trước mặt cô ta dùng vẻ mặt cau mày đến đáng sợ, anh ta lạnh lên tiếng, "Cô vô tội, cô hãy đưa mắt lên nhìn những gì trên màn hình, cô đừng có ở đó mà giả vờ vô tội nữa, cô đúng là ác độc "
Sự lạnh lùng của anh khiến những người chứng kiến hiện tại cũng điều run sợ với thái độ của anh,
Chu Huệ Di lúc này mặc dù run sợ, nhưng cô ta đã hết hi vọng nhờ vào anh, nên cô ta đã kiềm nén cơn sợ của mình để đánh liều mạng mình để mà mỉa mai mắng chửi anh ta, "Hahaha, anh chửi tôi ác độc sao, anh hãy nhìn lại bản thân mình đi, người luôn đối xử tệ hại với Cố Hạ Phi chính là anh, người buông thả dễ dàng cho tôi bắt nạt Cố Hạ Phi cũng là anh, anh vì tôi mà dễ dàng ngu ngốc đẩy Cố Hạ Phi vô tù chính là anh, và người đã khiến Cố Hạ Phi tự tử chết trong tù cũng chính là anh, anh nghĩ mình vô tội hay sao, anh không hề vô tội một chút nào, anh chỉ là một thằng ngu, hahaha
Nghe những gì cô ta vừa nói, khiến anh ta chột dạ đến á khẩu không nói thành lời, mà chỉ tức giận mạnh tay nắm lấy cổ cô ta, "Cô... "
Anh ta chột dạ là vì những gì cô ta nói những điều không sai, anh đã quá ngu ngốc khi bốn năm trước đã dung túng cho cô ta đối xử với Cố Hạ Phi tệ hại, nhưng anh bây giờ đã vô cùng hối hận rồi, nên anh ta mới nhìn chằm chằm Cố Hạ Phi đang ở trước mặt mình,
Vị cảnh sát có mặt cũng nhanh chóng nắm lấy tay anh để có thể ngăn cản anh làm những chuyện không hay khi đang tức giận, "Diệp Tổng, xin anh hãy bình tĩnh đừng manh động "
Cô ta ngay lập tức hống hách trước mặt anh ta, còn dùng lời lẽ thách thức anh, "Anh giết tôi đi, ở đây rất nhiều người tham dự và phóng viên kể cả cảnh sát, anh hãy giết tôi đi chứ, để đền mạng cho Cố Hạ Phi "
Anh biết cô ta đang cố ý để thách thức sự nóng giận của anh, nên anh ta nhìn Cố Hạ Phi rồi lấy lại bình tĩnh còn cười khinh thường Chu Huệ Di lạnh nhạt nói, "Được, tôi sẽ không giết cô, nhưng tôi sẽ khiến cô phải sống không bằng chết trong nhà giam "
Nghe đến câu sống không bằng chết, cô ta ngay lập tức có linh cảm không hay, cô ta liền vùng vẫy hét toáng, "Anh... Anh muốn làm gì tôi hả, Diệp Ảnh Quân anh muốn làm gì, không buông tôi ra "
Lời gào thét từ từ nhỏ dần vì cô ta đã được cảnh sát đưa đi, sau đó buổi hôn lễ cũng vì vậy mà kết thúc, những khách mời ai nấy điều được bảo vệ mời đi,
Lúc này trong sảnh buổi tiệc chỉ có ba mẹ Diệp bà nội và Diệp Ảnh Quân, ngay cả hai anh em của Trương Minh Thành cũng ở đây, còn Cố Hạ Phi cứ được con bé ôm rất chặt không buông,
Ông Edward William và con trai cũng điều ở đây, vì ông ta được mời đến đây tham dự và được thêm một người đã gửi bản ADN của Cố Hạ Phi có liên quan đến ông,
Trở lại Cố Hạ Phi, cô trên tay đang ôm bé con, cùng với gương mặt nhìn anh ta cau mày khó chịu, sau đó cô mới lên tiếng, "Diệp Tổng, anh đang làm cái quái gì vậy hả, anh nên nhớ đứa nhỏ còn rất bé, không thể chịu đựng được những gì mà người lớn đang làm đâu "
Diệp Ảnh Quân tiến đến gần cô cùng với gương mặt dịu dàng nói, "Hạ Phi, nhưng thật sự con bé không phải con anh "
Cố Hạ Phi cau mày với anh ta, định mắng anh ta, nhưng lúc này đột nhiên có ba người anh mặt chỉnh tề họ đi từ ngoài đi vào, và đến gần anh nói, "Diệp Tổng chúng tôi đến rồi ạ "
Cô nhìn ba người họ thì ngay lập tức nhìn ra họ là ai, ngay cả ba mẹ Diệp và bà nội cũng biết ba người này,
Vì họ chính là người phụ trách và giám đốc của viện trẻ mồ côi, vì Diệp Ảnh Quân đã báo cho họ biết và sẽ đón Diệp Mạc Kỳ đến viện trẻ mồ côi nuôi dưỡng,
Diệp Ảnh Quân định đưa giấy tờ cho giám đốc tiếp quản trại trẻ mồ côi, thì lúc này đột nhiên ba mẹ Diệp chộp lấy lại và mắng con trai mình, mẹ Diệp nói, "Con có biết là mình đang làm gì không hả, con bé mặc dù không phải con của con, nhưng đó là lỗi của con, con bé không hề vô tội "
Diệp Ảnh Quân cau mày đáp lại bà, "Đúng vậy, chính vì con bé không phải con của con, nên con mới không thể tiếp tục nuôi nó được "
Ba Diệp nghe đến đây thì không thể chịu đựng được nữa, nên ông ta mới quát anh, "Cậu đúng là một tên khốn mà, sao cậu cô thể nói ra những lời đó chứ hả "
Diệp Ảnh Quân lại là vẻ mặt đó mà nói, "Con đã quyết định, mọi người đừng nói gì nữa ạ "
Nói xong anh ta ra hiệu cho ba người đưa con bé đi, cùng với những gương mặt tức tối với Diệp Ảnh Quân và đau lòng với bé con,
Lúc này ba mẹ và bà nội Diệp định sẽ dùng thân phận của ba mẹ Diệp để làm quyền nuôi dưỡng Diệp Mạc Kỳ,
Họ định vừa đề nghị, Cố Hạ Phi đã lên tiếng ngay sau đó, "Nếu đứa bé này không còn người thân, vậy thì tôi muốn nhận nuôi đứa bé này "
Diệp Ảnh Quân nghe cô muốn trách nhiệm nhận nuôi Mạc Kỳ, nên anh ta vô cùng ngạc nhiên,"Hạ Phi, em sao lại... "
Lời nói và vẻ mặt kinh ngạc của anh ta cô biết anh ta đã biết hết mọi chuyện về mình, nhưng nếu anh ta đã vô tâm thì tất nhiên quyết định của cô là đúng,
Lúc này cô hướng mắt nhìn anh ta cau mày nói, "Nếu anh đã vô tâm không cần con bé vậy thì tôi sẽ là người nhận nuôi con bé "
Lời nói của Cố Hạ Phi khiến anh ta bất ngờ, cảm thấy mình đúng là vô tâm và vô trách nhiệm, vì quả thật người sai chính là anh ta, trẻ con không có lỗi, anh ta vì vậy mà buồn bã im lặng,
Lúc này Trương Nhã Tịnh đang đứng gần cô, cảm thấy cô quyết định như vậy không ổn, vì lo lắng cho cuộc đời cô sau này, nên cô ấy mới hỏi bạn mình, "Phi Phi, cậu có chắc không hả, cuộc đời của cậu thì sao "
Cố Hạ Phi nhìn Trương Nhã Tịnh mỉm cười dứt khoát quyết định của mình mà nói, "Dù sao mình cũng không cần thêm nữa cuộc đời của mình, bây giờ mình chỉ cần sống bình yên là được, cậu cũng hiểu mình mà "
Trương Nhã Tịnh nghe cô nói như vậy, cô chỉ nhìn Cố Hạ Phi một chút rồi mới thở dài nói,"Haizz, nếu đây là quyết định của cậu, thì mình ủng hộ cậu "
Người giám đốc của viện trẻ mồ côi từ nãy đến giờ nghe những gì cô quyết tâm, anh ta ngay lập tức nhẹ giọng nói, "Được, vậy thì chúng tôi sẽ tra xét phía bên cô xem cô có thích hợp để làm người giám hộ nhận con nuôi hay không "
Nói xong ông ta liền cúi chào mọi người, sau đó ngay lập tức quay đi, tiếp theo sau đó Cố Hạ Phi nhờ Trương Minh Thành bế bé con giùm mình,