Sau khi ông quản gia mời anh ra phòng khách để tiện nói chuyện về vấn đề anh ra sau và tại sao lại ở đây và tùm lum thứ chuyện,
Thì lúc này Cố Hạ Phi cũng theo người vợ của ông quản gia để làm phụ nấu thức ăn, không lâu sau khoản chừng nữa giờ là thức ăn cũng đã được nấu xong và bê lên,
Vừa đưa thức ăn lên cô liền nghe được lời thoại của ông quản gia nói là sẽ đưa cả hai ra khỏi khu rừng này vì ông ấy biết đường đi,
Nghe đến đây Cố Hạ Phi rất vui, cô liền chen vào nói, "Ông sẽ đưa chúng cháu đi sao ạ, vậy thì mừng quá "
Ông quản gia nhìn thấy cô vui, ông cũng tươi cười với cô mà gật đầu nói, "Đúng vậy, cả hai ăn cơm xong sẽ đưa hai người đi "
Cô nghe ông ấy nói xong liền tiếp tục vui mừng, nhưng không ai biết tâm trạng lúc này của Diệp Ảnh Quân vô cùng buồn bã,
Lúc mọi người đang tập trung ăn cơm, nhưng chỉ có Diệp Ảnh Quân thì không thể nuốt nổi cơm, vì tâm trạng của anh vô cùng tiếc nuối,
Vì anh muốn ở cùng cô lâu hơn nữa, nếu mà rời khỏi đây thì anh ta sẽ thể gặp cô thường xuyên được, không thể ở bên cạnh cô như thế này được,
Rất lau sau đó cô mới chuẩn bị để có thể đi cùng ông quản gia rời khỏi đây, trong lúc trước khi vợ của ông quản gia đưa cho cô một chiếc Áo khoác để mặc,
Bà ấy chỉ mới tiếp xúc với Cố Hạ Phi không lâu nhưng bà đã vô cùng thích cô trong khi cả hai đang nấu ăn, là vì bà thích cái chăm chú vào món ăn bà đã dạy cho cô,
Cố Hạ Phi nhận lấy cái Áo khoác của bà mà mỉm cười, lúc sắp đi cô còn hôn lên má bà để chào tạm biệt,
Trên chuyến xe đang chạy, trên xe cả hai không hề nói một lời nào, chỉ có ông quản gia là hỏi những thứ linh tinh về cả hai,
Không lâu sau ông quản gia đưa cả hai trở về khách sạn, thì sau đó nói qua lại rồi mới chia tay ông quản gia tại đây,
Vẫy tay chào ông quản gia xong, Cố Hạ Phi lặng lẽ đi vào bên trong khách sạn, lúc này đột nhiên có một số người nhân viên của công ty nhìn thấy cô, họ liền hốt hoảng đến gần cô phát tiếng lớn, "Dai... Daisy, là Daisy mọi người ơi "
Lúc này mọi người từ khu ăn uống lẫn khu quầy nước điều chạy ra ngoài xem, trong số đó có Trương Nhã Tịnh và Trương Minh Thành chạy đến,
Trương Nhã Tịnh nhìn thấy cô, cô vô cùng lo lắng và vui mừng khi thấy cô đã trở về, lúc này nước mắt của Trương Nhã Tịnh nức nở ôm cô nói, "Đồ ngốc này, cậu đã đi đâu hả, có biết mình lo cho cậu lắm không, mọi người ai cũng vào rừng tìm cậu đó "
Cố Hạ Phi ấm lòng mỉm cười xoa đầu cô trả lời, "Mình xin lỗi, tại mình bất cẩn quá "
Lúc này Trương Minh Thành mới nhìn về hướng Diệp Ảnh Quân, anh hai tay chóng nạnh cau may nói, "Diệp Tổng này còn anh, anh đã đi đâu hả, đột nhiên mất tích khi đi tìm thư ký của tôi thế "
Lời nói của Trương Minh Thành làm cho tất cả nhân Viên có mặt ở đó trầm ngâm nhìn về hướng Diệp Ảnh Quân thắc mắc,
Diệp Ảnh Quân không quan tâm lời nói của Trương Minh Thành, anh chỉ ho khan nhẹ một cái rồi lạnh lùng rời đi,
Trương Minh Thành nhìn thấy anh tránh né lời nói của mình, anh liền nghi ngờ,
Từ lúc trở về khách sạn, cô nhanh chóng đi vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ và ngủ một giấc,
Trong lúc tắm rửa, cô mới nhìn trước gương nhìn thấy cơ thể cô khắp nơi nhiều dấu hôn, cô mới chợt nhớ chuyện làm tình với Diệp Ảnh Quân tối hôm qua,
Quả thật cô lúc đó dường như cảm giác ham muốn của cô đòi hỏi cao, nên đã chấp nhận anh ta và tự ý cho anh hành động,
Thế nhưng cô tự nhủ rằng chuyện này sẽ không sảy ra thêm một lần nào nữa, vì vốn dĩ anh ta sắp sửa kết hôn rồi,
Cô lúc này dùng tay vỗ lên trán mình một cái, rồi tự mắng, "Mình thật là đồ ngốc mà "
Một lúc sau tắm rửa sạch sẽ rồi mặc một bộ đồ thoải mái, sau đó nằm trên giường để ngủ một lúc,