Thời gian trôi qua thật nhanh nhìn Khánh San bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, cô có thể gánh vác trách nhiệm của cuộc đời mình rồi.
Hôm nay là thứ ba, cô khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy bó thanh lịch để đi phỏng vấn, đây là một công ty nổi tiếng có vô số những con người tài năng, hơn thế sức cạnh tranh cũng rất lớn. Khánh San vốn rất giỏi đã từng được mời thực tập ở đây nhưng tuổi trẻ bồng bột làm giữa chừng lại bỏ đi chỉ vì một thằng ất ơ.
Vừa bước vào căn phòng Khánh San ngạc nhiên nhìn người ở giữa chiếc bàn lớn, hình như có chút quen quen? Đây không phải ông chú người Pháp bữa bị lạc đường sao?
"Chúng ta thật có duyên!"
Tiếng pháp trầm ổn vang lên đánh tan suy nghĩ của cô, Khánh San mỉm cười. Tuy cô đã giúp đỡ người đàn ông trước mặt nhưng hình như ông đang làm khó cô? Người đàn ông ánh mắt nham hiểm đặt ra vô số câu hỏi khó, Khánh San ngập ngừng một chút nhưng vẫn tự tin trả lời và được nhận những tiếng vỗ tay khen ngợi.
Sau buổi phỏng vấn đầy áp lực Khánh San thở phào nhẹ nhỏm cúi người xin chào ra ngoài, cô cũng rất hy vọng sẽ đậu, người đàn ông trong phòng sợ cô đi mất cố tình đi theo cô bắt chuyện.
"Cảm ơn cô vì chuyện lần trước."
"Không có gì, giúp đỡ người khó khăn là chuyện đương nhiên."
"Buổi phóng vấn hôm nay cô rất xuất sắc. Tôi đánh giá cao thực lực của cô." Người nào tấm tác khen ngợi không ngớt.
"Cảm ơn ông, tôi mong có thể đóng góp sức lực cho công ty này."
Người đàn ông bỗng nhận được một cuộc gọi đành phải rời đi:"Xin lỗi tôi có chút việc bận, tạm biệt, lần sau có duyên lại gặp, có lẽ sau này chúng ta sẽ hợp tác lâu dài."
"Tạm, tạm biệt…!"
Khánh San suy tư một hồi rồi bước ra về, vừa đứng trước cửa chưa bao lâu bỗng một giọng nói quen thuộc kèm theo tiếng thở gấp gáp do chạy nhanh cất lên.
"Khánh San lâu rồi không gặp!"
"Cúc Tử? Anh sao lại ở đây?"
"À, anh mới chuyển qua đây làm việc."
"Thật sao, thật mong sau này có thể cùng anh làm việc! Mà tại sao anh lại chuyển qua đây chứ, không phải trước kia anh nói không thích mấy công việc như này sao?"
Hạ Cúc Tử khẽ khó xử phân vân hồi lâu nhưng vẫn nói ra, Cúc Tử vốn là con trai của một nhà giàu có hơn thế sinh ra đã có thiên phú nhưng lại không muốn dựa dẫm gia đình, chỉ muốn một cuộc sống bình yên qua ngày, nhưng chuyện gì rồi cũng đến cha anh đã già, anh lại là con một hơn thế lí do quan trọng nhất….*Khó xử*
“Anh không thể bảo vệ được người con gái mình thương còn để người khác cướp mất”
Khánh San thấy anh ấp úng khó xử cũng không hỏi thêm vui vẻ mời anh đi ăn sẵn tiện tám chút chuyện. Cúc Tử nghe thế liền đồng ý chở cô đi. Hai người lâu ngày không gặp có rất nhiều chuyện để nói thế nên lúc về đã khá trễ.
"Khánh San có muốn qua nhà anh đón mimi về không?"
"Anh vẫn còn nuôi mimi sao?"
"Dù có chuyển lại tiệm nhưng mimi vẫn có nhiều kỉ niệm đẹp. “Hơn thế em rất thích mimi”"
"Cảm ơn anh… nhưng mà!"
"Không sao dù sao cũng tiện đường!"
Khánh San khó xử một hồi nhưng cũng đồng ý, Quỷ Thất là người ưa sạch sẽ nên không nuôi thú cưng cho dù là Arrebol cũng bị cho ra rìa, hơn thế bản tính là thú dữ thường đi săn đêm, hay ở trong rừng tác quái, hơn thế nó còn khá xấu tính cô là chỉ sợ mimi về sẽ bị bắt nạt nhưng cuối cũng vẫn là mềm lòng muốn liều thử một phen.
Khánh San vừa bước vào trong xe liền bị Quỷ Thất nhìn thấy, anh vốn dĩ là cố tình đi qua đón cô không ngờ lại đi cùng người con trai khác.
"Thất Thất, có chuyện gì sao, sắc mặt không tốt lắm." Một giọng nói thanh cao của con gái vang lên đánh tan bầu không khí.
"Không sao, đừng đụng vào anh."
"Anh vẫn như mười năm trước, vẫn ghét phụ nữ đụng chạm như vậy!"
“…”
Quỷ Thất không đếm xỉa người bên cạnh, sắc mặt tối sầm lại khi thấy hành dông thân mặt của hai người, dù không muốn nghi ngờ Khánh San có ý nhưng ánh mắt người đàn ông kia thì anh không dám chắc. Quỷ Thất khó chịu gọi cho cô, Khánh San vừa nhìn ba chữ “Đại ma vương” to dùng trên điện thoại có chút chột dạ mà xém rớt luôn điện thoại.
"Em đang ở đâu?" Quỷ Thất lạnh giọng kìm nén tức giận hỏi.
"Em, em ra ngoài một chút, sẽ về trễ!"
"Đi cùng ai? Khi nào mới về?"
"Là…Đi cùng đám bạn có cả nam lẫn nữ. Anh đừng lo em hứa sẽ về sớm!"
Khánh San biết tính anh hay ghen đành phải dối lòng thật không ngờ anh vốn đã biết trước, nghe cô nói thế lửa trong lòng ngày càng lớn. Người con gái ngồi bên cạnh ánh mắt sắc bén nhìn một chút liền đoán ra.
"Em có gan như vậy tối đừng có về nhà!" Quỷ Thất tức giận liền cúp thẳng máy về thẳng tới nhà để lại cho đầu day bên kia một mảng tĩnh lặng.
"Anh ấy nổi điên cái gì chứ, không lẽ biết gì rồi!" Khánh San thầm nghĩ
Thấy Khánh San trầm tư, Cúc Tử ngồi bên cạnh ân cầm lo lắng:"Sao vậy, khó chịu chỗ nào sao?"
Nhìn thấy người đàn ông bên cạnh vừa ôn nhu, dịu dàng lại ân cần khác xa một trời với cái tính khí cổ quái kia của Quỷ Thất quả thật tốt hơn nhiều.
"Anh đừng như vậy, em sẽ hiểu lầm đó."
Cúc Tử liền cười khổ, xoa đầu cô thầm nghĩ: "Anh vốn là muốn em hiểu nhầm, nếu anh đến trước có phải người em thương bây giờ là anh không?"