Quỷ Thất nói xong quay sang nhìn Khánh San một cách đầy suy tư còn Khánh San đang tập trung vào làm việc.
"Không sợ hư mắt sao?" Quỷ Thất nói với một giọng nói trầm bé như định nói gì rồi lại thôi.
"Sắp xong rồi."
Trong lòng anh bỗng rối bời, ánh mắt phản phất đợm buồn, anh mệt mỏi gục vào vai Khánh San:"Sau này nếu anh có làm sai tổn thương em, em có rời bỏ anh không?"
"Có! Khi không chịu đựng nổi nữa em sẽ ra đi." Khánh San thản nhiên thẳng thắng trả lời không cần suy nghĩ.
Câu nói đó chả khác nào một chiếc dao sắt khẽ cứa qua trái tim của Quỷ Thất.
"Sau này nếu anh dám làm gì có lỗi với em, em sẽ rời bỏ anh."
Khánh San khẽ vuốt tóc Quỷ Thất, tâm trạng của anh ngày càng bức bối. Quỷ Thất thật sự lỡ sau này bản thân ngu ngốc làm điều gì đó có lỗi với cô, anh sẽ mất cô mãi mãi…
"Nếu sau này em dám bỏ anh, anh sẽ bắt nhốt em lại." Quỷ Thất gục đầu vào ngực cô nói
"Anh…!"
Chiếc xe bỗng dừng lại cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, đã tới nơi. Đây là một trang viên cổ với gỗ là nguyên liệu chủ yếu nhưng từng chi tiết là được điêu khắc thủ công một cách tỉ mĩ. Nơi đây dù trang nhã nhưng vô cùng hòa hợp với thiên nhiên tạo cho con người cảm giác thoải mái.
Khánh San vừa nhìn đã yêu thích nơi này, đôi mắt đen láy ánh lên nhưng ngôi sao lấp lánh:"Sau này em sẽ xây một ngôi nhà như vậy!"
Quỷ Thất nhìn cô hỏi:"Nhà của anh chưa đủ hài lòng em sao?"
"Nhưng em thích như vậy hơn."
Nghe thế anh liền ngẫm nghĩ rồi thốt ra một câu khiến ai cũng đứng hình:'Vậy về đập đi xây lại!"
Nghe xong Hàn Thiên liền lên cơn đau tim, đó đâu phải nhà là biệt thự, là biệt thư to lớn đó. Nói đập là đập, Khánh San nghe xong cũng bối rồi không kém.
"Thôi, nhiều nhà cũng tốt mà có thể thay đổi đỡ nhàm chán." Cô toát mồ hôi nói.
"Ừ!"
Hàn Thiên nghe xong thở phào một hơi.
"Các người còn tính đứng ngoài này bao lau nữa vậy?" Dạ Lưu bức bối xông thẳng tách Khánh San và Quỷ Thất ra bước vào trong nhà.
"Thằng nhóc này…"
Không để anh nói xong câu Khánh San vừa háo hức vừa lo lắng kéo Quỷ Thất vào nhà. Nhìn đôi tình nhân tay trong tay Hàn Thiên bất lực tránh ra chỗ khác đi lấy hành lí.
"Nội, con nhớ người chết được." Dạ Lưu chạy tới xà vào lòng bà mà làm nũng.
"Thằng nhóc này vẫn trẻ con như vậy!" Bà vỗ vỗ tấm lưng rộng của Dạ Lưu
"Mấy đứa đi xe có mệt không? Cũng đã trưa chắc đói hết rồi nhỉ!"
"Người xem tụi con mang gì về cho người." Quỷ Thất lạnh lùng nhưng lại cung kính lấy đồ tặng quà cho bà nội.
Bà vừa nhìn là biết Khánh San cất công lựa chọn rất hài lòng liền bỏ mặc mọi kéo cô vào ngồi cạnh mình.
"Khánh San có phải thằng nhóc bắt mạt con không con lai gầy đi rồi!"
"Không có, dạo này thi cử có thức khuya một chút nhưng con ăn rất nhiều." Khánh San cảm động nói
"Vậy sao, nhà ta có một phương thuốc dưỡng nhan ta lấy cho con. Đừng thức khuya quá, không tốt cho sức khỏe, hai đứa không còn nhỏ ta cũng già rồi, mau mau sinh cho ta một đứa cháu!"
"Vậy thì tốt quá, nhìn người trẻ như vậy, con còn đang thắc mắc. Còn chuyện kia thôi cứ thuận theo tự nhiên đi ạ!"
Quỷ Thất lần này về thật sự đã bị cho ra rìa, có chút khó chịu mà ngồi ăn cơm.
Ăn xong nội muốn hai đứa bồi đắp thêm tình cảm liền kêu anh dắt Khánh San đi dạo, quanh đây đều là cây cỏ hoa lá thảo mộc. Khánh San ngàng nhìn càng thích thú đi xa một chút là thấy được đồi núi, nơi đấy sát vách với ngọn thảo nguyên to lớn. Khánh San không màng nguy hiểm liền chạy trước.
"San San chạy chậm thôi."
Chạy được một hồi cô đã bỏ xa Quỷ Thất, trên một mảnh đất bằng phẳng giờ đã xế chiều ánh nắng khẽ chiếu qua từng tán lá, Khánh San ở dưới gốc cây tô bị thu hút bỏi một cái đuôi màu đen.
"Ở đây còn có mèo sao?"
Khánh San nghĩ là mèo rừng liền thích thú chạy lại, ớ dưới gốc cây lớn, gió thổ nhẹ nhẹ làm rối tóc cô từng chiếc lá khẽ rụng xuống dưới chân Khánh San. Từng bước nhẹ nhàng Khánh San ngày càng gần con vật lạ.
Trong phút chốc chân cô đã không thể bước tiếp chả có con mò nào cả, đó chính là một con báo đen to lớn đã nằm ngủ phơi nắng. Cảm nhận được nguy hiểm Khánh San nhẹ nhàng lùi về sau. Tiếc là hôm nay cô ra đường không coi vận hạn sao lại trùng hợp đạp chúng cành cây khô chứ?
Con báo nghe được tiếng động thoát một cái đã vỗ Khánh san nằm xuống đất.
"Gào! (con người ngu ngốc dám làm phiền giấc ngủ của ta)"
Khánh San sợ hãi không ngường run rẩy, dưới ánh mắt sắt bén của con báo lớn Khánh San không thể cự động, còn con báo nhìn cô chả khác món đồ chơi vô dụng kinh thương mà phe phẩy cái đuôi lớn, tính một lần cắn nát cơ thể nhỏ bé này. Nhưng như nó phát hiện điều gì đó thú vị liền nhấc một chân lên liếm láp như con mèo.
Nó nhận ra cô gái trước mặt rất mạnh mẽ, dù rất sợ nhưng một giọt nước mắt cũng không rớt, nó muốn chơi đùa thêm một chút. Khánh San thông minh nhận ra nói chưa muốn làm hại bản thân mình ngay bây giờ liền tìm cách thoát thân.
Nó như hiểu được liền thả cô ra với ý thách thức, Khánh San đứng dậy được liền lùi ra xa, cho dù cô bây giờ chạy hay leo trèo đều không thể địch lại được sức mạnh của nó, cô tìm kiếm xung quanh được khúc gỗ lớn lên phòng thân điều quan trong bây giờ cô có thể làm làm tìm ra điểm yếu của nó để kéo dài thời gian.
Trong lòng cô chỉ mong Quỷ Thất mau mau tìm được cô, thật hối hận khi không nghe lời anh còn không quên mắng anh vì không nhắc gần này có thú hoang dã, thật sự nó rất thông minh hình như còn có suy nghĩ riêng nữa.