Những ngày sau, tưởng chừng rằng rắc rối không còn đeo bám nữa, nhưng ông trời khoái nhất là đùa dai.
Sáng sớm như thường lệ, nhưng hôm nay Khải Minh Kiệt phải đi gặp đối tác quan trọng, không thể ở nhà với Lưu Y Tuyết. Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi khoảng thời gian này cũng rất bận, còn chẳng có thời gian gặp mặt với nhau, từ khi hai người họ về nước tới giờ.
Dương Ánh Nguyệt cùng Khải Minh Quyết thì sang Pháp, đi du lịch và 'trả nợ nần chồng chất' cho con cái.
Phải ở nhà một mình, Khải Minh Kiệt dù lo cho Lưu Y Tuyết nhưng không tin tưởng ai để ở nhà cùng cô. Cuối cùng hắn quyết định, đi gặp mặt đối tác cũng mang theo vợ đi.
Đến điểm hẹn, Lưu Y Tuyết nhất quyết không vào theo, nói rằng gặp mặt đối tác cô đi không thích hợp lắm. Sau một hồi giằng co, Khải Minh Kiệt một mình đi gặp, để trợ lí Lâm ở lại Lưu Y Tuyết.
Một khoảng thời gian dài trôi đi. Lưu Y Tuyết ngồi trong xe muốn ngộp thở, chán nản hỏi trợ lí Lâm. "Cuộc trao đổi mất bao lâu vậy?"
Trợ lí Lâm nhìn đồng hồ. "Đáng lẽ ra giờ này phải xong lâu rồi, không biết Boss đang làm gì nữa?"
"Có khi nào đi chơi quên tôi rồi không." Lưu Y Tuyết bĩu môi.
Trợ lí Lâm bật cười. "Không có chuyện đó đâu, chắc là ngài ấy vướng chút chuyện. Sẽ nhanh thôi, ngài ấy sẽ trở lại."
Lưu Y Tuyết đưa mắt ra ngoài cửa kính. Đôi mắt đảo một vòng, rồi dừng lại tại cổng tập đoàn đối tác của Khải Minh Kiệt. Thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc, Lưu Y Tuyết phấn khởi. "Anh ấy quay lại rồi!"
Lon ton xuống xe, đi nhanh tới bên Khải Minh Kiệt. Trợ lí Lâm vội vã đi theo, kẻo cô mà vấp ngã ở đây thì chết.
Lưu Y Tuyết tiến đến, ôm cổ Khải Minh Kiệt. Cô cười cười, "Sao rồi? Vụ trao đổi có thất bại không đây?"
Khải Minh Kiệt nhíu mày. Hắn gỡ vòng tay đang ôm lấy cổ hắn kia ra, đi lướt qua cô vào trong xe. "Đừng có thân mật như vậy."
Lưu Y Tuyết đứng sững lại. Như sét đánh ngang tai, cả cơ thể cô không thể cử động dù chỉ một chút.
Hành động vừa rồi của hắn... Là sao vậy?
Ánh mắt lạnh lẽo ấy, hành động phũ phàng ấy.
Chuyện gì đã xảy ra?
Trợ lí Lâm dường như cũng bất ngờ trước sự thay đổi của Khải Minh Kiệt. Anh nhíu mày, "Boss, thiếu phu nhân đang chờ ngài?"
Từ bên trong xe vọng ra giọng nói lạnh lùng.
"Cô ta không phải thiếu phu nhân của cậu."
.....
Về đến ngôi nhà tràn ngập kỉ niệm hạnh phúc của đôi vợ chồng, Khải Minh Kiệt khó chịu lướt xung quanh ngôi nhà. Hắn nhíu chặt mày lại, "Thay toàn bộ nội thất cho tôi."
Vừa dứt lời, Khải Minh Kiệt bước ngay ra khỏi căn nhà. Chiếc Mercedes màu đen yêu thích mà vừa đưa họ trở về cũng bị ghét bỏ, hắn vào gara lấy một chiếc xe mới rồi phóng đi mất.
Lưu Y Tuyết cùng trợ lí Lâm đứng trước cửa nhà, không thể nhúc nhích. Chưa kịp tiếp nhận sự thật, Lưu Y Tuyết khựu xuống, ôm lấy lồng ngực đang đau nhức.
Trợ lí Lâm lo lắng, "Cô có sao không? Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé?"
Lưu Y Tuyết lắc đầu, "Không, tôi ổn. Tôi..."
Bịch.
"Y Tuyết!"
Tại bệnh viện, "Tại sao lại xảy ra nông nỗi này?" Vương Mặc Thoại tháo găng tay ra. "Chẳng phải tình cảm vợ chồng luôn tốt sao?"
"Tôi cũng chưa biết. Sau cuộc trao đổi về dự án mới nhất với đối tác, Boss thay đổi lạ thường." Trợ lí Lâm đứng bên cạnh giường bệnh của Lưu Y Tuyết, thầm nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng lúc đó của Khải Minh Kiệt.
Triệu Tuyết Nghi tức giận, dẫm chân. "Biết ngay anb ta là một tên khốn mà! Ở cùng hắn chỉ khiến Tiểu Tuyết thêm đau khổ thôi!"
"Vấn đề là sự việc rất kì lạ. Chỉ sau một cuộc gặp mặt đối tác mà lại thay đổi thành ra như vậy? Chắc chắn có điều mờ ám ở đây." Vương Mặc Thoại sống chết không tin Khải Minh Kiệt lại cư xử như vậy.
"Hoặc có lẽ anh ta chỉ là chơi chán rồi bỏ. Như đám đàn ông bây giờ. Một lũ khốn nạn!" Triệu Tuyết Nghi gắt lên, cô bây giờ chỉ hận không thể xé nát bản mặt của hắn ra.
"Em bình tĩnh đi. Chuyện này cần điều tra rõ ràng hơn. Trước hết, cậu có thể giúp tôi theo dõi Kiệt không? Cần phải có thêm thông tin về vụ việc này." Vương Mặc Thoại trấn an Triệu Tuyết Nghi, rồi quay sang nói chuyện với trợ lí Lâm.
Lâm Mặc gật đầu. "Tôi sẽ thông báo tình hình mỗi ngày cho anh. Tôi sẽ điều tra vụ này tới cùng."
"Cảm ơn." Vương Mặc Thoại ôm Triệu Tuyết Nghi vào lòng. "Anh biết em lo cho Tiểu Tuyết, nhưng em cần bình tĩnh lại, được không? Giờ anh cần em chăm sóc cô ấy giúp anh, nhé? Vụ việc này cứ để bọn anh điều tra. Nếu cậu ta thật sự là một tên khốn nạn, anh sẽ không cản em tới đấm cậu ta."
Triệu Tuyết Nghi hít thở sâu, "Hiểu rồi."
Vương Mặc Thoại đổi thành bộ dạng nghiêm túc. "Vậy nhờ cả vào cậu."
Trợ lí Lâm gật đầu, "Được."
Cho tới khi căn phòng bệnh của riêng Lưu Y Tuyết chỉ còn lại hai người, Triệu Tuyết Nghi gục đầu bên cạnh giường của Lưu Y Tuyết.
"Tiểu Tuyết, cậu thật sự quá là bất hạnh mà..."