Khải Minh Kiệt xuống khỏi thân thể Lưu Y Tuyết. Hắn nằm phịch ra giường, cùng lúc đó Lưu Y Tuyết ngồi dậy.
"Em có nghi ngờ anh không?"
Lưu Y Tuyết gật đầu thừa nhận. "Quả thực ban đầu thì có. Em đã nghĩ rằng anh vương vấn bạn gái cũ nên để cô ấy làm vị hôn thê." Cô tiếp lời, "Nhưng sau đấy em bỏ ngay suy nghĩ đó vì làm gì có ai vương vấn mà lại đi phá tập đoàn của người ta đâu."
Mấy ngày nay Khải Minh Kiệt đi sớm về muộn, chỉ vì cảm thấy cô hôn thê thứ hai kia quá phiền phức, hắn muốn đạp đổ ngay cái tập đoàn của cô ta cho đỡ chướng mắt. Sau khi xét tới hành động này, Lưu Y Tuyết mới có cơ sở để không ngần ngại loại bỏ suy nghĩ vớ vẩn kia khỏi đầu.
Khải Minh Kiệt mắt nhắm lại. "Vậy em có muốn hỏi gì không?"
Lưu Y Tuyết lắc lư người. "Ừm... Thì anh định giải quyết ra sao? Nói trước là gặp lại người yêu cũ của anh không mấy vui vẻ đâu."
"Cô ta không phải người yêu cũ của anh." Khải Minh Kiệt nhíu chặt mày. "Cô ta không xứng."
"Ok. Em đoán không nhầm, cô ấy sẽ ra tay để chúng ta rạn nứt đó." Lưu Y Tuyết chu môi. "Có lẽ mấy vụ bắt cóc, tai nạn, hầu hết đều là do cô ấy thao túng Siêu Gia Gia và Lưu Tiểu Linh nhỉ."
Khải Minh Kiệt đang trong trạng thái nghỉ ngơi bỗng bật dậy. Lưu Y Tuyết ngồi bên cạnh cảm thấy lửa giận của hắn đang phừng phừng lên.
"Thảo nào không tìm được kẻ chủ mưu. Thì ra là cô ta. Anh nhất định phải để cô ta chịu gấp đôi những gì em phải chịu."
"Thật ra em không quan tâm lắm. Anh muốn làm gì thì làm, nhưng đừng có quá trớn. Báo chí mà đồn thổi lung tung em sẽ hỏi tội anh đấy."
"Để Vô thị phá sản có quá trớn không?"
"Cái này... Vô tiểu thư đó là một người thông minh, chỉ mong cô ấy nhận ra sai lầm trước khi bị anh làm cho phá sản." Lưu Y Tuyết cười gượng.
Khải Minh Kiệt nheo mắt. "Em sẽ nhận được tin cô ta phá sản sớm thôi."
"Đừng nặng tay quá đấy nhé...?" Lưu Y Tuyết vỗ vỗ bụng Khải Minh Kiệt. "Đúng rồi, sau này còn trắc trở lắm. Hứa với em, dù chuyện gì xảy ra cũng phải tin tưởng nhau."
Khải Minh Kiệt bật dậy, ôm cô vợ bé nhỏ vào lòng. Hắn hôn lên trán cô, "Anh nhất định sẽ tin tưởng em."
"Vô điều kiện luôn hả?"
"Vô điều kiện."
.....
Lưu Y Tuyết sau khi ăn sáng, lại nằm ườn ra sofa ngắm nhìn trần nhà. Cứ ăn rồi lại nằm, rồi ăn rồi lại nằm thế này chắc cô thành heo mất.
Hôm nay như thường lệ, cặp đôi xuất thân từ cãi vã kia lại tắc đường. Lưu Y Tuyết đã nói nếu bận thì không cần đến, nhưng cả hai người đều bảo thỉnh thoảng nghỉ dài hạn cũng tốt.
Trần nhà màu trắng tinh, buổi sáng ánh nắng từ cửa sổ rọi vào căn nhà cũng đủ sáng, đèn chùm cũng chẳng cần bật. Lưu Y Tuyết ngắm nhìn trần nhà chán nản, không có ai ở nhà, chán chết.
Khi vừa dứt cơn ngáp dài, tiếng chuông cửa vang lên, Lưu Y Tuyết bật ngay dậy. Bạn bè đến nơi rồi!
Lưu Y Tuyết lon ton chạy đến bên cửa, nhìn vào camera được gắn trước cửa chính, Khải Minh Kiệt mới lắp để cô có thể nhìn khách khứa không nên mời vào nhà. Thấy khuôn mặt quen thuộc của Vương Mặc Thoại, Lưu Y Tuyết không chần chừ mở cửa.
"Hi!"
Vương Mặc Thoại cười cười. "Chào em. Hôm nay không lười nữa sao?"
Lưu Y Tuyết chu môi. "Thỉnh thoảng cũng phải chăm chỉ lại chứ."
Vương Mặc Thoại vừa bước vào, Lưu Y Tuyết liền đi vào trong bếp. "Tiểu Nghi đâu rồi anh?"
"Triệu Tuyết Nghi bận đột xuất. Đi nửa đường anh phải chở cô ấy tới Triệu thị nên tới đây hơi lâu."
"À, ra thế." Lưu Y Tuyết từ bếp đi ra. Cô tiến lại gần Vương Mặc Thoại, đá vào khửu chân anh làm anh ngã xuống dưới sàn. Một loạt động tác được Khải Minh Kiệt huấn luyện đã lâu lần lượt được thực hiện, cô cầm tay anh bẻ ra đằng sau, ngồi lên lưng và dẫm tay còn lại thật mạnh.
Vương Mặc Thoại kêu lên đau đớn. "Y Tuyết! Em làm gì thế!"
"Tiểu Thoại sẽ không gọi Tiểu Nghi cả họ lẫn tên đâu. Anh ấy cho rằng như vậy là một sự xúc phạm." Lưu Y Tuyết múa con dao vừa lấy từ bếp vài đường trên không, "Nay tiếp cận có ý định gì đây?"
"Hửm? Tên khốn này?"
Gã đàn ông đóng giả Vương Mặc Thoại kia nhếch miệng. "Mày nhận ra từ khi nào?"
"À. Từ câu đầu tiên anh nói với tôi. Tiểu Thoại sẽ nói là 'Hello' hoặc "Chào Tiểu Tuyết'. Hơn nữa, anh ấy biết ngày nào tôi cũng lười, sẽ không hỏi những câu vô nghĩa như vậy." Lưu Y Tuyết đung đưa người trên lưng tên đàn ông kia. "Có cố gắng, nhưng cần phải quan sát kĩ hơn."
"Ha. Chỉ là một ả đàn bà, mày nghĩ mày làm gì được tao chứ?" Gã đàn ông ngước lên khinh bỉ. "Tao chỉ cần hất mạnh người là mày rơi khỏi lưng tao rồi."
"Nói về thể lực, đương nhiên anh hơn tôi. Nhưng tình hình hiện tại..."
"Ai hơn ai còn chưa biết đâu." Con dao phút trước con được múa may trên không trung, nay đã kề ngay bên cổ hắn. Đồng thời cánh tay đang bị bẻ ngược lại bị đẩy lên cao hơn, cánh tay còn lại cũng bị dùng lực mạnh hơn.
Tên kia sợ hãi nhìn vật sáng nhọn và bóng loáng đang kề bên cổ, nhưng vẫn cứng cổ cứng miệng. "Mày sẽ không dám giết tao đâu! Mày..."
Lời còn chưa dứt, hắn cảm nhận được lưỡi dao cứa vào cổ, chút máu cũng rỉ ra theo. Không còn giữ được bình tĩnh, hắn hét lớn. "Mày định làm thật à?"
"Chẳng lẽ làm giả?" Lưu Y Tuyết nhíu mày. Lại tới màn tra hỏi vô nghĩa nhưng là cần thiết để xác định giả thiết. "Ai phái anh tới đây? Thuận thì sống, nghịch thì chết." Lưỡi dao càng dí sát tên kia càng toát mồ hôi. Hắn lẩm bẩm, "Là, là một gã đàn ông trung niên, không rõ tên tuổi. Nghe nói phía sau chỉ huy là tiểu thư nhà giàu!"
Lưu Y Tuyết chép miệng thất vọng. Còn tưởng Vô Nhất Song sẽ nhận ra sớm, có vẻ đánh giá hơi cao rồi. "Mục đích là gì?"
"Là, là để..."
"Diễn kịch với mày!"
Gã đàn ông kia lợi dụng lúc Lưu Y Tuyết đang hơi buông lỏng cảnh giác, liền vùng dậy, ngu dốt đến mức nào lại quên không vùng cánh tay đang bị bẻ ngược kia, làm hắn bật dậy mà tay lại càng đau.
Gã đàn ông xoa xoa cánh tay bị bẻ ngược. "Aaa, chết tiệt. Con đàn bà kia, mày chết với tao!"
Lưu Y Tuyết đang ngã ra sàn. Cô lăn lông lốc, rồi cuối cùng nằm ngửa người ra, thở dài đầy mệt mỏi. Thần linh ơi, con không muốn chơi trò kích thích nữa đâu!
Gã kia chộp lấy con dao dưới đất, giọng uy hiếp. "Mày ngoan ngoãn để tao đánh ngất, còn không tao giết. Chọn đi."
Lưu Y Tuyết lồm cồm bò dậy. "Chọn cái thứ ba."
"Cái thứ ba là lên giường với tao!" Hắn lao đến, không ngần ngại chĩa con dao về phía Lưu Y Tuyết.
Cô than thở. Đã gặp lưu manh thì chớ, lại còn là lưu manh dê xồm mới khó nhằn!
Gã đàn ông trong gang tấc đã ở sát trước mặt Lưu Y Tuyết, con dao chĩa thẳng vào bụng cô. Tiếng dao vừa vút lên, kế tiếp một tiếng khác vang lên.
Phập.