Tối hôm đó Khải Minh Kiệt về nhà, đập vào mắt hắn là bầu không khí lạnh lẽo.
Hôm nay cô không ra đón hắn như thường lệ, có chuyện gì xảy ra khi hắn ở nhà? Còn nữa, sao ba người này không quậy tung nhà nữa?
Bước vào đến phòng khách, hắn thấy một nam hai nữ, mỗi người một chiếc ghế, mặt mũi sầm sì như giông tố.
Khải Minh Kiệt lướt qua Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi, thẳng tiến tới bên vợ. Hắn cúi người, hai tay chắp ra sau lưng, "Nhớ anh không?"
Lưu Y Tuyết từ từ ngẩng mặt, ánh mắt đờ đẫn, Khải Minh Kiệt bỗng chốc giật mình. Hắn quỳ một chân xuống trước mặt cô, tay ôm hai bả vai, giọng mang vẻ lo lắng.
"Em sao thế?"
Vương Mặc Thoại từ ghế bên phải ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng thường ngày nay vấn đục, điệu cười cũng không cánh mà bay. "Tại sao cậu làm như thế?"
Khải Minh Kiệt quay đầu nheo mắt nhìn Vương Mặc Thoại. Đây có còn là người bạn ngốc nghếch hơn chục năm của hắn không? Hơn nữa, hắn làm gì cơ?
Suy nghĩ vừa dứt, tiếng động lớn liền vang lên ngay bên trái hắn. Triệu Tuyết Nghi tức giận bật dậy, quát. "Sao anh dám ngoại tình?"
Khải Minh Kiệt nhíu mày. Ngoại tình?
Hắn quay đầu nhìn Lưu Y Tuyết. Lúc này đôi mắt đờ đẫn xuất hiện một giọt nước nhỏ ánh lên trong tia sáng của chiếc đèn chùm, chậm rãi rơi xuống. Khải Minh Kiệt như đông cứng lại, tay bất chốc đưa lên lau giọt nước mắt kia đi.
Khải Minh Kiệt bật dậy, ôm chặt lấy người con gái trước mặt. "Đừng khóc."
"Em đừng khóc."
"Khục khục..."
Khải Minh Kiệt chợt nhập hồn vào thể xác, hắn nhíu mày nhìn người phụ nữ trong lòng. Lưu Y Tuyết bịt miệng cười khúc khích, thấy hắn cúi đầu như cô thì liền bật cười.
"Hahaha! Cái vẻ mặt đấy là gì vậy?"
Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi đứng xem kịch cũng bật cười theo, không nhịn được mà cười lớn. "Cậu mà cũng có ngày hôm nay!"
"Eo ơi, trông cái bản mặt đen sì kia lo lắng cho Tiểu Tuyết, buồn cười muốn chết!"
Khải Minh Kiệt ngơ ngác. Mặt hắn tối sầm lại. Thấy Khải Minh Kiệt nổi sát khí như muốn giết người, Lưu Y Tuyết ngay lập tức nín cười, ôm cổ dỗ dành.
"Chồng, thấy anh lo lắng cho em anh vui lắm."
"Em lấy khóc làm trò đùa à?" Mặt hắn trở nên lạnh lẽo, từ trên cao nhìn xuống khiến Lưu Y Tuyết có cảm giác như bị hàng ngàn con mắt xăm soi, khó khăn nuốt nước bọt.
"Đâu có, nhìn nè. Là thuốc nhỏ mắt đó!" Lưu Y Tuyết thọc tay vào túi quần, lấy ra một lọ thuốc nhỏ mắt nhỏ. Khải Minh Kiệt nhìn lọ thuốc mà muốn bóp nát nó ngay tại chỗ. Thấy biểu cảm của chồng không mấy vui vẻ, Lưu Y Tuyết nhận ra trò đùa này có hơi quá đà.
Cô kéo tay Khải Minh Kiệt, lôi hắn lên trên tầng. Trước khi khuất bóng còn ngoảnh đầu lại nói to, "Hai người về cẩn thận nhé! Không tiễn!" Không để cặp đôi kia phản ứng, đôi vợ chồng này đã chui vào trong phòng.
Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi quay đầu nhìn nhau, đồng thời lắc đầu. Triệu Tuyết Nghi than vãn, "Sao hai người họ cứ quấn lấy nhau thế nhỉ? Em còn chưa tra hỏi tên họ Khải kia."
Vương Mặc Thoại tiến tới ôm Triệu Tuyết Nghi vào lòng, rất cưng chiều, "Mặc kệ bọn họ. Nếu họ đã quấn quít như thế, có phải chúng ta cũng nên làm điều tương tự không?"
Triệu Tuyết Nghi giật nảy mình. Cô đẩy Vương Mặc Thoại ra, cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh. "Không... Không cần đâu! Em mệt rồi, ta đi ngủ đi."
"Ồ, tại sao? Em không muốn ngủ cùng anh hả?" Vương Mặc Thoại tự nhận thức được mặt anh hôm nay làm bằng bê tông, có thể nói ra những lời liêm sỉ bị chó gặm kia, không biết hình tượng ga lăng nho nhã anh xây dựng trong lòng mọi người sẽ ra làm sao.
Triệu Tuyết Nghi mặt đỏ bừng, không ngừng đẩy mạnh Vương Mặc Thoại nhưng anh không có dấu hiệu nhúc nhích. "Không phải! Em... Chỉ, chỉ là..."
"Là sao?" Vương Mặc Thoại dí sát khuôn mặt gần với Triệu Tuyết Nghi, hơi thở của anh phả vào tai khiến cô run lên bần bật. "Em sợ lắm."
Vương Mặc Thoại trong phút chốc đứng hình. Anh thả Triệu Tuyết Nghi ra, quay mặt qua chỗ khác nhịn cười.
"Này! Anh cười cái gì, sợ thật mà!"
Vương Mặc Thoại mặc cho Triệu Tuyết Nghi đánh bồm bộp vào người, vẫn nhoẻn miệng cười, "Vương thiếu phu nhân oai phong lẫm liệt cũng e sợ chuyện đó hả."
"Vương... Ai làm vợ anh hả?" Triệu Tuyết Nghi càng bị chọc càng đánh, Vương Mặc Thoại đưa tay ôm cô vào lòng. Anh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hoàn hảo như búp bê ấy, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi thủ thỉ.
"Không sao, chuyện em là vợ anh đã được định đoạt rồi. Ai dám đập chậu cướp hoa, anh đá hắn vào bệnh viện."
"À há? Thời đại này em không sợ đập chậu cướp hoa, em chỉ sợ nhổ hoa cướp chậu..."
"Triệu Tuyết Nghi, em có ý gì hả?"
"Aiya, không có gì hết ớ."
Trong căn phòng ngủ đơn giản trên tầng hai, Lưu Y Tuyết lúc này đã bị Khải Minh Kiệt đè xuống dưới giường tra khảo.
"Hôm nay thế nào?"
Lưu Y Tuyết thành thật trả lời. "Khỏe."
"Ăn uống ngủ nghỉ?"
"Đều đặn."
"Sự kiện bất thường?"
"À há, có hoa đến cướp chậu."
"Hả?"
"Vị hôn thê thứ hai của anh ấy."
"Ai cơ?" Lưu Y Tuyết nhìn vẻ mặt ngây ngô của Khải Minh Kiệt mà muốn táng cho một phát.
"Là cô tiểu thư mà anh đi dạo trưa hôm trước gì đó. Họ Vô, tên Nhất Song. Hôm nay cô ấy tới tìm em và nói cô ấy vẫn còn cơ hội."
Khải Minh Kiệt ngẫm nghĩ một lúc. Vô Nhất Song, cái tên này hình như nghe ở đâu rồi.
"Phải rồi, bạn gái cũ của anh tên gì?"
"Ờ..." Khải Minh Kiệt bắt đầu lục lại trí nhớ. Lần cuối hắn nhớ tới người phụ nữ này là bao lâu nhỉ? "À. Vô Nhất... Song?"
Khải Minh Kiệt nhíu mày. Vô Nhất Song? Đây là trùng tên hay thật sự là cô ta? Hắn đã không còn nhớ rõ khuôn mặt của cô ta nữa rồi.
Khải Minh Kiệt quay sang nhìn Lưu Y Tuyết. Cô mỉm cười, như thể vừa chứng thực được suy đoán. "Vô Nhất Song, bạn gái cũ lại thành tình địch rồi."