Từ trưa tới chiều, tâm trạng Lưu Y Tuyết tốt hơn thường ngày rất nhiều. Cô cười liên tục, không ai nói gì cũng cười, không ai chọc gì cũng cười, cứ tự cười một mình như ma nhập.
Bên Khải Minh Kiệt không khác là bao, sau cuộc gọi giải tỏa từ Lưu Y Tuyết, tâm trạng hắn không tốt mới là lạ. Nhìn biểu hiện của Boss, trợ lí Lâm cùng toàn thể nhân viên tập đoàn tăng thêm nghìn điểm kính trọng đối với thiếu phu nhân của họ. Đối với toàn thể tập đoàn, thiếu phu nhân là cứu tinh ông trời ban xuống cho mọi người.
Chiều đến không lâu, Lưu Y Tuyết cùng Triệu Tuyết Nghi và Vương Mặc Thoại cùng nhau đến đón Khải Minh Kiệt tại sân bay. Vì đường từ nhà đến sân bay rất xa, họ phải đi từ đầu giờ chiều cho kịp giờ.
Trên xe, Triệu Tuyết Nghi hết ngắm nhìn phong cảnh bên đường, rồi lại nghịch điện thoại, rồi đứng ngồi không yên. Lưu Y Tuyết ngồi bên cạnh chóng mặt, đưa tay đỡ trán.
"Cậu không ngồi yên được hả?"
"Nhưng mà ngồi im một chỗ mấy tiếng tôi làm không được." Triệu Tuyết Nghi bĩu môi đáng thương. "Tôi bị liệt vào dạng tăng động."
"Để đấy, lát về đưa cô đi chữa bệnh tăng động. Chỉ cần một vài mũi tiêm, là đâu vào đấy ngay." Vương Mặc Thoại giọng man rợ, khiến Triệu Tuyết Nghi sởn da gà. Cô vội vã kêu lên, "Không tiêm! Anh không được phép tiêm!"
"Mặc Thoại, đừng có trêu Tiểu Nghi nữa."
"Biết rồi mà."
Xế chiều, chiếc Mercedes màu trắng đỗ lại trước cửa sân bay. Một nam hai nữ bước vào trong khí thế bừng bừng, rất cuốn hút mặc dù đã cố gắng giảm thiểu sức ảnh hưởng xuống thấp nhất có thể.
Vương Mặc Thoại ngó nhìn xung quanh, "Tiểu Tuyết, Kiệt nói sẽ xuống ở cổng nào?"
"Cổng 1." Lưu Y Tuyết ngoảnh đầu qua lại. "Cổng 1 ở đâu?"
"Ở kia, tôi thấy rồi!" Triệu Tuyết Nghi khoác lấy tay Lưu Y Tuyết, chỉ vào một biển hiệu cách đám đông không xa, "Ta đi thôi!"
"Khoan! Đi chậm thôi không lạc nhau bây giờ!" Vương Mặc Thoại đuổi theo sau, nhưng hai cô gái đã đi vào đám đông.
Chen chúc trong biển người, Lưu Y Tuyết cảm thấy khó thở, bàn tay nắm lấy Triệu Tuyết Nghi càng lúc càng lỏng lẻo.
"Tiểu Nghi... Ư!" Lưu Y Tuyết cất tiếng gọi, nhưng bị dòng người va phải, cuốn trôi đi. Hai bàn tay cố gắng níu kéo bỗng tuột ra, Triệu Tuyết Nghi đằng xa kêu to, "Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết!"
Đến lúc định hình lại, Lưu Y Tuyết thấy bản thân đã đi qua đám đông lúc nãy, nhưng ngay lúc này đây, cô bị lạc khỏi Triệu Tuyết Nghi, Vương Mặc Thoại cũng khônh thấy đâu.
Chết thật, nơi này cô lạ lẫm, không quen đường. Đi tiếp chỉ tổ lạc thêm, tốt nhất vẫn nên liên lạc với hai người kia.
Lưu Y Tuyết rút điện thoại, tìm bấm số Triệu Tuyết Nghi. Máy còn chưa bắt, điện thoại đã bị giật mất từ đằng sau.
Cô giật mình quay người, chưa kịp phản ứng gì, đôi môi đã bị phủ lên ấm nóng.
Cô nhận ra mùi hương này. Là mùi hương mà cô mong nhớ suốt ba ngày nay.
Chồng của cô về rồi.
Lưu Y Tuyết không hề phản kháng, mặc cho hắn ôm lấy eo, ấn đầu cô khiến nụ hôn trở nên sâu thật sâu. Cô nhớ mùi hương này, nhớ cái ôm này, nhớ những nụ hôn mà hắn dành cho cô mỗi ngày.
Thỏa mãn, hắn buông cô ra, Lưu Y Tuyết bám lấy áo hắn thở hồng hộc. Cô tựa mình vào lòng hắn, ôm chặt như sợ hắn lại đi mất.
Khải Minh Kiệt một tay ôm eo, một tay xoa đầu Lưu Y Tuyết. Hắn hôn lên mái tóc cô, "Nhớ anh không?"
Lưu Y Tuyết trong lòng thành thật, "Nhớ."
"Nhiều không?"
"Nhiều."
"Nhiều đến thế nào?" Khải Minh Kiệt phấn khích. "Nhiều đến không đo lường được." Giọng Lưu Y Tuyết càng trở nên lí nhí, cô chỉ muốn ở trong vòng tay này mãi mãi.
"Vợ là nhất." Khải Minh Kiệt lại hôn lên mái tóc Lưu Y Tuyết. Tâm trạng bực bội vì phải ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ đã bị Lưu Y Tuyết đánh tan nhanh chóng.
"Nào." Khải Minh Kiệt đột ngột bế Lưu Y Tuyết lên, cô theo phản xạ ôm lấy cổ hắn, mắt chớp chớp. "Chúng ta về thôi."
"Khoan, còn Tiểu Thoại và Tiểu Nghi..."
"Họ tự về được."
"Nhưng bị lạc rồi."
"Họ tự về được." Hắn nhắc lại bằng giọng không mấy vui vẻ, Lưu Y Tuyết cũng không nói thêm nữa. Cô thu tay lại, rúc đầu vào ngực hắn, để cho hắn bế cô về xe.
Quá trình đi đến cổng sân bay được mọi hành khách xung quanh hóng hớt. Người khen kẻ chê, bình luận không ngớt. Đám vệ sĩ chắn trước tạo thành một lối đi thẳng tắp đến cửa, Khải Minh Kiệt nhàn nhã ôm vợ đi theo con đường được mở sẵn.
Ra đến xe, hắn đặt cô vào trong trước rồi mới ngồi vào. Đóng cửa rồi thì hạ cửa kính, lật mặt lạnh tanh, "Cậu ngồi xe sau."
Người đàn ông đáng thương bị sếp và phu nhân ngó lơ nãy giờ tay lại kéo vali, cười trong nước mắt, "Vâng."
"Chào trợ lí Lâm." Lưu Y Tuyết ngó đầu ra ngoài, lười biếng cười một cái. Trợ lí Lâm cảm động, "Vâng, chào thiếu phu nhân!"
Ở đâu đó trong sân bay, khi Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi tìm được nhau thì cũng là lúc đoàn xe cung đón Khải tổng cất bánh. Chuông báo tin nhắn từ điện thoại vang lên, Vương Mặc Thoại rút điện thoại khỏi túi quần.
"Chết tiệt!"
"Sao thế?" Triệu Tuyết Nghi lo lắng. "Tiểu Tuyết xảy ra chuyện gì sao?"
Vương Mặc Thoại phẫn nộ, "Kiệt đưa cô ấy đi rồi, trợ lí Lâm vừa gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng chúng ta tự về đi!"
"Hả? Đến đón mà sao lại bị bỏ lại thế này?"
"Chết tiệt, Kiệt, cậu nhớ đó cho tôi!"
"Mất công hoàn thành trước công việc những hai ngày, đồ vô lương tâm này!"