Sau một hồi chờ đợi, kết quả mà Lưu Y Tuyết mong muốn đã có. Cầm lấy tờ xét nghiệm mà trong lòng Lưu Y Tuyết bỗng cảm thấy hồi hộp.
'Không có quan hệ huyết thống cha - con.'
Bỏ qua tờ của mình, Lưu Y Tuyết lật sang xem kết quả của Lưu Tiểu Linh và Lưu Xuân Thương.
Vẫn tiếp tục là câu chữ ấy.
Nhận ra vẻ mặt bất ngờ của Lưu Y Tuyết, Lương Khả Man giật lấy tờ xét nghiệm của Lưu Tiểu Linh rồi cùng cô nàng xem.
"Kh... Không..."
"Không có quan hệ huyết thống cha - con!?"
Lưu Tiểu Linh kinh hãi, quỳ rạp xuống. Không có quan hệ huyết thống? Vậy bố cô ả là ai? Nếu không phải Lưu Xuân Thương thì là ai?
Lương Khả Man lo rằng mình hoa mắt, nhìn đi nhìn lại tờ giấy rồi xé nó ra thành từng mảnh. Những mảnh vụn của giấy bay ra khắp sàn, bà đi đến giật lấy tờ kết quả trên tay Lưu Y Tuyết, nhìn một hồi rồi cũng đáp xuống đất.
"Không có quan hệ huyết thống? Không thể nào! Con gái mình là của ông ta mà, sao có thể chứ... Không thể nào!"
Hai vị cảnh sát nhìn đồng hồ rồi kéo Lưu Tiểu Linh đi, không quên chào cặp vợ chồng kia rồi mới đi. Lưu Tiểu Linh vùng vẫy, khóc như mưa, "Mẹ! Mẹ nói con nghe đi, đấy không phải sự thật! Sao con có thể là con hoang được, mẹ!"
Tiếng hét của Lưu Tiểu Linh vang vọng cho tới khi khuất hẳn. Lương Khả Man đứng như trời chồng giữa căn phòng, miệng lẩm bẩm vài từ.
"Không thể nào... Không thể nào... Con gái mình không phải con hoang... Không phải con hoang..."
Kể ra thì Lương Khả Man từng là phục vụ trong quán bar. Làm sao có thể biết được bà ta đã lên giường với bao nhiêu người đàn ông?
Ngay sau đó, Lương Khả Man như điên như dại rời khỏi bệnh viện, mặc kệ người chồng đang nguy kịch. Hiện giờ đã tìm được người có nhóm máu tương thích, nên Lưu Xuân Thương đã vượt qua tình trạng nguy kịch.
Ở trong phòng chờ, Lưu Y Tuyết tay nắm thành quyền, nghiến răng. Khải Minh Kiệt ôm cô vào lòng vỗ về.
"Tiểu Kiệt... Giờ em là trẻ mồ côi rồi."
Khải Minh Kiệt vuốt nhẹ mái tóc đỏ thẫm xõa ngang vai, giọng nói trầm ấm vẫn mang sự an toàn đến cất lên, "Không sao, em còn có tôi."
Thời gian sau đó khoảng hai đến ba ngày, Lưu Xuân Thương tỉnh lại. Cô y tá lỡ miệng nói ra sự thật ông bị vô sinh khiến ông ta vừa sốc vừa tức. Ông ta lấy hai đời vợ, mà không ai có con là của ông? Rốt cuộc trên đầu ông ta mọc bao nhiêu cái sừng rồi?
Không lâu sau, cảnh sát tìm đến tận nơi. Lưu Y Tuyết nghe Khải Minh Kiệt kể thoáng qua, hình như ông ta bị bắt vì tội tham ô, trốn thuế. Lưu Y Tuyết nghe xong chỉ biết thở dài, dù không phải máu mủ ruột thịt nhưng đúng là một tay nuôi dạy, đến tội phạm phải cũng giống nhau như vậy.
Chủ tịch trước thì đi tù, một người thừa kế cũng đi theo. Các cổ đông náo động hết cả lên, Lưu thị như rắn không đầu. Cuối cùng sau n cuộc họp cũng tán thành đưa Lưu Y Tuyết lên làm chủ tịch. Hai ngày sau khi Lưu Xuân Thương bị bắt, Lưu Y Tuyết lên làm chủ tịch của Lưu thị, đổi tên tập đoàn thành Phương thị.
Từ đấy Lưu thị bị lãng quên, chỉ còn lại Phương thị đang ngày càng phát triển. Những người đã từng sỉ nhổ Lưu Y Tuyết khắp mọi nơi, người thì xin lỗi lấy lòng, người thì tiếp tục khinh bỉ trong thầm lặng. Nhưng trải qua mười sáu năm người đời khinh bỉ, những lời nói ấy đã sớm không lọt vào tai cô.
Ngày Lưu Y Tuyết lên chức chủ tịch, cả nhóm bốn người đã đi ăn chúc mừng. Kết quả cặp đôi Chí Phèo và Thị Nở ăn nấy say lăn lóc, chỉ đành để Khải Minh Kiệt đưa từng người về nhà. Quái là cả hắn và Lưu Y Tuyết đều không say, nhưng cái nóng cứ như đang đốt cháy cơ thể họ.
Về đến Cảnh Thư, Khải Minh Kiệt trực tiếp bế Lưu Y Tuyết vào nhà, không lâu sau cả hai đã yên vị trên giường. Khoảng thời gian sau đó, là khoái lạc ngút trời, là một đêm hoa nở thành chùm.
Sáng sớm hôm sau, khi đôi vợ chồng trẻ đang ôm nhau ngủ trên chiếc giường mềm mại kia, tiếng chuông báo đồng hồ bỗng vang lên inh ỏi.
Khải Minh Kiệt nhíu mày, tay vẫn ôm chặt eo Lưu Y Tuyết. Cô nhướn người, đưa tau quờ quờ tìm điện thoại. Nhìn thấy ghi chú ghi trên đấy, Lưu Y Tuyết mới bừng tỉnh khỏi cơn mê man.
Khải Minh Kiệt thấy Lưu Y Tuyết ngồi dậy, lại ấn đầu cô xuống ôm chặt. "Ngủ tiếp đi, hôm nay là chủ nhật. Đêm qua mệt lắm rồi."
"Còn không phải tại anh. Muốn hành ra ngoài hành, hành em làm gì?"
"Tôi chỉ thích hành em."
"Ờ, anh thì giỏi rồi. Mau đi ra, hôm nay có việc quan trọng." Lưu Y Tuyết đẩy mạnh Khải Minh Kiệt ra, nhưng dường như cơ thể hắn không nhích đến một mi-li-mét.
Bất lực, Lưu Y Tuyết dừng hết sức bình sinh, đạp mạnh vào Khải Minh Kiệt xuống. Thân thể vạm vỡ lăn hai vòng, cuối cùng rơi cái bịch không thương tiếc.
Khải Minh Kiệt đau đến tỉnh ngủ, nhận thức được thì Lưu Y Tuyết đã trốn vào nhà vệ sinh cùng cái chăn. Hắn không tình nguyện nhưng vẫn phải ngồi chờ ở giường, mắt mũi vẫn bên nhắm bên mở.
Thấy Lưu Y Tuyết bước ra khỏi nhà vệ sinh, hắn đi đến ôm eo cô. "Em định đi đâu?"
Lưu Y Tuyết ôm cổ Khải Minh Kiệt, hôn lên môi hắn một cái, "Lát nữa đưa anh đi theo."