Ra khỏi phòng khách, Khải Minh Kiệt bắt đầu đi tìm Lưu Y Tuyết. Cãi nhau với hai con người kia thật mệt, phải tìm Lưu Y Tuyết để cô xoa dịu hắn.
Gặp Mạc quản gia đang đi, ông liền cúi người. "Thiếu gia."
Khải Minh Kiệt gật đầu. "Thiếu phu nhân đâu?"
Mạc quản gia cung kính, "Thiếu phu nhân đang cùng lão phu nhân trò chuyện trong vườn."
Khải Minh Kiệt lướt ngang qua người Mạc quản gia rồi nhanh chóng đến vườn sau. Không khí trong lành, cây cối tươi xanh, mát mẻ. Tất cả tạo nên một vẻ đẹp hoàn mĩ nhưng không khiến tâm trạng của Khải Minh Kiệt tốt lên một chút nào.
Lướt nhanh đến chiếc bàn nhỏ trên vài bậc thang bằng đá ở giữa khu vườn, Khải Minh Kiệt lại gần, ôm chầm lấy bóng hình người phự nữ của mình, rồi đặt đầu mình lên đỉnh đầu cô.
Lưu Y Tuyết đang nói chuyện với Giang Viên, bỗng giật thót. Theo phản xạ cô tránh đầu, gỡ vòng tay rộng lớn của hắn ra. Thấy cô phản ứng mạnh, Khải Minh Kiẹt mới lên tiếng.
"Vợ, chồng em mà."
Lưu Y Tuyết nhìn thấy gương mặt thân thuộc, liền thở phào một hơi. "Đừng có dọa em, lần sau ngất ra đấy anh phải trông đấy."
Khải Minh Kiệt ấn người Lưu Y Tuyết ngồi lại ghế, một lần nữa ôm chầm lấy thân thể nhỏ bé. "Em ngất tôi bỏ em vào viện."
Lưu Y Tuyết bĩu môi, "Bà nội, A Kiệt của bà bắt nạt cháu."
Giang Viên đang vui vẻ nhìn cảnh vợ chồng tình tứ bỗng sực tính, giọng điệu trách mắng như thường lệ.
"A Kiệt, sao cháu dám bắt nạt Tiểu Tuyết!"
"Thế sao bà bắt nạt cháu?"
"Ta bắt nạt cháu bao giờ?" Giang Viên ngơ ngác.
Khải Minh Kiệt cọ cọ đầu vào cổ Lưu Y Tuyết, "Bà cướp Tiểu Tuyết khỏi cháu."
Giang Viên khó hiểu nhìn Khải Minh Kiệt. Hình như từ khi nó lấy vợ xong liền quên mất bà già này rồi? Không thương bà nữa rồi? Cái gì cũng vợ vợ và vợ?
Lưu Y Tuyết cười trừ, khổ sở với Giang Viên. "Bà nội, cháu trai bà thuộc dạng ngoài lạnh trong nóng. Thấy cháu vừa ý cái liền bắt về làm vợ."
Khải Minh Kiệt nhíu mày, thò đầu từ đằng sau lên, nhìn Lưu Y Tuyết với khuôn mặt lộn ngược. "Em vốn là của tôi, tôi bắt em về làm vợ có gì sai?"
Giang Viên nghe thấy liền bật cười, đứa cháu nội này, từ bé đến lớn rõ là ngang ngược, vậy mà cưới vợ xong liền như một đứa trẻ. Bà mỉm cười nhìn đôi vợ chồng, cất giọng nhẹ nhàng.
"Nhìn thấy hai đứa hòa thuận, bà rất vui. A Kiệt từ trước tới giờ vốn không thích phụ nữ, tránh tiếp xúc trừ người nhà, vậy mà cuộc liên hôn này cũng rất có ích."
Lưu Y Tuyết nghe xong liền khựng lại. Đúng rồi, đây là một cuộc liên hôn giữa hai gia đình, mục đích chỉ là lợi nhuận. Hôn nhân hợp đồng này, có phải có đã lún quá sâu?
Dù sao thì đến khi Khải Minh Kiệt không cần cô nữa thì sao? Đến lúc đó cô sẽ sống thế nào?
Nhìn thấy sự suy tư của Lưu Y Tuyết, Giang Viên ngay lập tức nhận ra câu nói đầy hàm ý của mình, vội vàng sửa chữa.
"Tiểu Tuyết, cháu đừng hiểu lầm. Ta lỡ lời, ta thực sự mong cháu làm cháu dâu ta. Chỉ là ban đầu mọi chuyện lại có sự ép buộc, nên ta muốn..."
"Bà muốn tôi lấy em lại từ đầu."
Chưa kịp dứt câu đã bị Khải Minh Kiệt nhảy vào miệng, nhưng quả thực đúng ý của bà. Giang Viên tiếp lời, "Đúng vậy. Ta muốn hai đứa lấy nhau, yêu nhau là tự nguyện. Ban đầu đúng là ta không nên ép buộc, giờ muốn sửa cũng khó..."
Lưu Y Tuyết thay đổi tâm trạng, gạt bỏ suy nghĩ nặng nề trong đầu. Cô mỉm cười nhìn Giang Viên. "Cháu hiểu. Nhưng giờ tình cảm của Tiểu Kiệt, cháu không chắc lắm."
Thấy cô nghi ngờ tình cảm của hắn đối với bản thân, Khải Minh Kiệt nhíu mày giận dữ.
"Em cho rằng tôi không yêu em?"
Lưu Y Tuyết nhún vai. "Phụ nữ mà, hay nghĩ ngợi lắm. Trong một cuộc hôn nhân, nếu không có cảm giác an toàn, tự động sẽ nghĩ rằng đối phương không yêu mình. Huống hồ đây còn là một cuộc hôn nhân lợi ích."
Khải Minh Kiệt thả lỏng, đi đến trước mặt Lưu Y Tuyết, quỳ gối ôm lấy bả vai gầy gò.
"Là tôi không cho em đủ sự an toàn? Vậy em muốn tôi làm gì, tôi làm nấy."
Vẻ mặt cô thoáng bất ngờ. Không ngờ một tổng tài cao quý như hắn lại quỳ gối trước một tiểu thư đầy danh tiếng xấu như cô. Trong lòng có chút cảm động, cô cúi người đưa hai tay ôm khuôn mặt tuấn tú kia.
"Vậy anh có yêu em không?"
"Có." Khải Minh Kiệt trả lời bằng giọng chắc nịch.
"Em muốn thông qua hành động."
Khải Minh Kiệt ngay lập tức đứng dậy, ôm lấy người con gái kia vào lòng, bờ môi mỏng trực tiếp dán xuống bờ môi đỏ mọng kia. Bị bất ngờ trước nụ hôn, hơi thở của Lưu Y Tuyết không được đều đặn.
Cô cật lực đẩy Khải Minh Kiệt ra. Trước mặt còn có bà nội đang ngồi đấy!
Thấy dáng vẻ không cam chịu của Lưu Y Tuyết, Khải Minh Kiệt chỉ đành buông ra. Lưu Y Tuyết thở hồng hộc, tay vẫn bấu víu vào vạt áo của hắn.
Chợt nhớ ra bà nội, cô quay đầu, Giang Viên mỉm cười nhìn cô. Lưu Y Tuyết đỏ mặt ngượng ngùng, đánh vào vai Khải Minh Kiệt.
"Tại anh hết."
"Tôi làm gì?" Khải Minh Kiệt nghiêng đầu ngây ngô.
Lưu Y Tuyết cạn lời. Có phải cô đã lấy nhầm một người chống bán bánh tráng không? Ăn hiếp vợ xong bảo anh làm gì?