Hai cặp đôi chia tay tại cửa nhà hàng. Vương Mặc Thoại sẽ đưa Triệu Tuyết Nghi về Triệu gia, còn đương nhiên cặp vợ chồng kia sẽ về lại biệt thự.
Trên đường đi về Triệu gia, Triệu Tuyết Nghi ngồi ở ghế lái phụ cố tìm chủ đề để nói chuyện với Vương Mặc Thoại, nhưng dường cô và anh không có nhiều điểm chung với nhau.
"Vậy... Ngày mai anh rảnh không?"
"Có việc gì sao?"
"Ừm... Tôi muốn cùng anh đi chơi..."
"Xin lỗi, tôi bận việc rồi."
Thấy Vương Mặc Thoại trả lời một cách thẳng thừng, Triệu Tuyết Nghi cũng chỉ biết im lặng. Không ngờ là đối với cô, anh lại trả lời không kiêng nể gì như vậy.
Đôi lúc cô rất ngưỡng mộ Lưu Y Tuyết. Chỉ là vợ của bạn thôi mà cũng được anh đối xử rất thân thiết. Còn với cô thì sao? Từ đầu đến cuối đều không tình nguyện. Cũng không sai, cô yêu anh, nhưng ai bảo giữa cô và hắn là liên hôn gia tộc.
Chiếc xe dừng trước cửa nhà Triệu gia. Triệu Tuyết Nghi vẫn lưu luyến không muốn rời khỏi xe. Vương Mặc Thoại thấy mãi cô không xuống liền hỏi.
"Còn việc gì sao?"
Triệu Tuyết Nghi bừng tỉnh lại, xua xua tay. "Không có gì, tôi xuống ngay đây."
Trước khi đóng cửa xe, Triệu Tuyết Nghi nói với một câu.
"Anh đi đường cẩn thận."
Vương Mặc Thoại gật đầu. "Cô cũng vào đi, trời sắp trở lạnh. Mặc thêm áo vào, đừng có lúc nào cũng váy vóc mỏng manh như vậy."
Nói rồi cô sập cửa cho Vương Mặc Thoại lái xe đi. Triệu Tuyết Nghi đứng ngây ra một lúc, trên môi bỗng nở một nụ cười.
Vương Mặc Thoại, tôi không tin anh không đổ gục trước tôi!
Phía bên Lưu Y Tuyết và Khải Minh Kiệt, hai người đã về đến nhà. Lưu Y Tuyết đang nằm dài thườn thượt trên sofa, còn Khải Minh Kiệt thì đi rót nước.
Lưu Y Tuyết than thở: "Không biết Tiểu Nghi bao giờ mới cưa đổ Tiểu Thoại."
Khải Minh Kiệt vừa đặt cốc nước trên bàn, nhấc đầu Lưu Y Tuyết lên đặt lên đùi mình. Tay hắn lại nghịch lọn tóc đỏ thẫm kia. "Đừng quan tâm đến mấy chuyện đó nữa."
"Tại sao?"
Khải Minh Kiệt mỉm cười. "Anh ghen."
"Ôi, anh ghen suốt ngày. Có lẽ mùi hương đặc trưng chỉ mình anh có là mùi chanh rồi." Lưu Y Tuyết thở dài.
"Mai em có phải đi làm không?"
Lưu Y Tuyết bất chợt mở mắt. Đã sáu tháng rồi cô không quay lại Lưu thị, vậy cuộc thi giữa cô và Lưu Tiểu Linh...
Dường như có thần giao cách cảm với nhau, Khải Minh Kiệt biết ngay Lưu Y Tuyết đang băn khoăn cái gì. Hắn liền mở miệng trả lời.
"Em yên tâm. Tôi đã nhờ Hy tổng giải quyết việc bên đó giúp em rồi. Sáu tháng qua, em cùng tôi sang Mỹ giải quyết những vấn đề bộc phát."
Lưu Y Tuyết thở phào. May mà mọi chuyện đã có hắn lo, không thì chẳng biết phải sửa chữa thế nào.
"Nhắc mới nhớ. Vụ tai nạn của em..."
"Là do Siêu Gia Gia." Khải Minh Kiệt sầm mặt. "Anh đã để cô ta chịu án chung thân, nếu để tử hình thì không thể khiến cô ta cảm nhận việc sống không bằng chết trong tù."
Lưu Y Tuyết bất chốc rùng mình. "Anh thật độc ác."
Khải Minh Kiệt cúi đầu xuống, nâng cằm Lưu Y Tuyết lên. "Cô ta khiến em hôn mê tám tháng, tôi sẽ khiến cô ta chết dở cả đời."
Lưu Y Tuyết bất ngờ rồi mỉm cười. Rướn đôi môi lên đón nhận bờ môi lạnh lẽo nhưng cảm giác rất ấm áp kia.
Trong cơn mê man, cô nhận thức được rằng Khải Minh Kiệt đã bế cô lên đến phòng hắn. Hắn đặt cô xuống giường, vẫn tiếp tục nụ hôn. Chiếc lưỡi ấm nóng của hắn quét quanh khoang miệng nhỏ bé của Lưu Y Tuyết.
Khi kết thúc nụ hôn dài, Lưu Y Tuyết cùng Khải Minh Kiệt thở hồng hộc. Khuôn mặt cô đỏ bừng vì ngượng ngùng và khó thở.
Khải Minh Kiệt tiến sát để đôi môi nằm ngay bên cạnh tai của Lưu Y Tuyết. Hắn cắn lấy vành tai kia, giọng nói trầm ấm vang lên.
"Em đồng ý không?"
Lưu Y Tuyết đỏ bừng mặt. Cô đưa tay lên để kéo hắn sát vào cô, để đầu cô gục vào khuôn ngực vững chắc của hắn. "Được..."
Như chỉ mong chờ có câu nói này, khi Lưu Y Tuyết vừa dứt lời, bờ môi của hắn cong lên một đường tuyệt mĩ. Môi hắn nhẹ nhàng lướt khắp khuôn mặt cô, từ tai rồi xuống đến môi, rồi từ môi trườn xuống cổ...
Bất cứ nơi nào môi hắn lướt qua, nơi đó liền xuất hiện những dấu hôn đỏ chót. Lưu Y Tuyết nhắm mắt, tay chân run rẩy, những nơi hắn hôn lên bỗng chốc nóng bừng. Đại não không còn suy nghĩ được gì thêm, chỉ biết nằm im mặc hắn dày vò.
Những giây phút sau đó, cả hai chìm trong khoái lạc. Hai thân thể quấn lấy nhau không rời, những tiếng rên rỉ nhè nhẹ vang lên...
Kết thúc lần đầu, Lưu Y Tuyết thở hồng hộc, tay vẫn ôm chặt lấy cổ Khải Minh Kiệt. Hắn nở một nụ cười gian tà, hôn lên môi cô rồi nằm sang bên cạnh.
Lưu Y Tuyết quá mệt mỏi để có thể phản ứng được thêm, mặc cho Khải Minh Kiệt kéo cô vào lòng.
Hắn nhẹ giọng. "Thích không?"
Lưu Y Tuyết mắt nhắm nghiền, gục đầu vào ngực Khải Minh Kiệt. "Mệt lắm..."
Khải Minh Kiệt mỉm cười, hôn lên mái tóc Lưu Y Tuyết. "Vất vả rồi."
Đó là một đêm dài, nhưng đầy hạnh phúc.