Khải Minh Kiệt lại gần Lưu Y Tuyết lúc này đang đứng ở giữa căn phòng khách.
Lo lắng cho cô, hắn hỏi han.
"Em có sao không? Cô ta đã làm gì em? Nói với tôi, tôi sẽ trả thù cho em."
Lưu Y Tuyết lắc đầu. Cô ta mới ra lệnh cho cô vào câu hắn đã đi đến rồi còn đâu.
Thấy cô lắc đầu, Khải Minh Kiệt nổi giận. Bàn tay đang nắm tay cô bỗng bóp chặt lại.
Sao cô ta dám? Tiểu Tuyết của hắn, hắn còn nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, vậy mà ả ta dám bắt nạt cô đến mức không muốn nhắc lại nữa?
Lần sau gặp lại, đừng hòng hắn làm ngơ!
Bàn tay bị hắn bóp chặt được Lưu Y Tuyết nhận thức, tay còn lại bấu lấy áo của hắn. Lúc này hắn mới nhận ra hắn đang trút giận lên bàn tay nhỏ bé kia.
"Tôi xin lỗi. Cả lần này và lần trước. Đáng lẽ ra tôi không nên đùa em."
"Tha lỗi nhé?"
Trước mặt Lưu Y Tuyết cô đây đang là Khải đại tổng tài lạnh lùng kiêu ngạo không gần nữ sắc. Vậy cái mặt tỏ ra dễ thương này của hắn từ đâu ra đây?
Thấy hắn mặt cứng đờ như sắp chết, Lưu Y Tuyết mỉm cười, đưa tay lên áp vào má hắn.
Uốn nặn mặt hắn thành đủ hình dạng, Lưu Y Tuyết cứ cười khúc khích mãi. Bỗng Khải Minh Kiệt cầm hai tay cô, mặt dí sát vào mặt cô.
"Em dám nặn mặt tôi như vậy sao? Hửm?"
Bị hắn hành động bất ngờ, Lưu Y Tuyết cũng chẳng biết làm gì ngoài quay mặt đi chỗ khác, tai cô đã đỏ ửng lên rồi.
Phát hiện ra biểu cảm thú vị, Khải Minh Kiệt không ngừng trêu đùa cô.
"Sao vậy? Ngại rồi?"
Hắn cứ dí sát mặt lại mặt cô, khiến cô thẹn quá hóa giận, đẩy hắn ra và chạy thật nhanh lên phòng.
Sau tiếng sập cửa lớn, Khải Minh Kiệt bỗng phì cười.
"Tiểu Tuyết, nhớ rằng tối nay chúng ta sẽ đi ăn đấy!"
Lời nhắc nhở lớn tiếng của hắn vang lên, đáp lại là sự im lặng như thường lệ của Lưu Y Tuyết cô.
"Phụt, nha đầu ngốc!"
Tâm trạng dường như đã tốt hơn, Khải Minh Kiệt lôi điện thoại ra, bấm gọi.
"Đen trắng, kín đáo, Cảnh Thư."
Nói được vỏn vẹn ba từ, Khải Minh Kiệt hắn liền tắt máy.
Ném điện thoại lên sofa, hắn vươn vai.
Không biết trông cô sẽ ra sao nhỉ?
Đầu dây bên kia của cuộc gọi, người nhận đang ngơ ngác.
"Đen trắng, kín đáo, Cảnh Thư?"
"Của phụ nữ sao?"
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới nãy đang buổi trưa, giờ đã là tối rồi.
Thứ mà Khải Minh Kiệt hắn cần cũng đã được gửi đến, hắn đi lên tầng nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
"Tiểu Tuyết, thay bộ này đi, chuẩn bị đi thôi."
Cánh cửa mở ra, một bàn tay thò ra nắm lấy bộ đồ, rồi lại đóng sầm lại.
"Trời, giận sao?"
Đứng chờ khoảng chừng năm phút, cánh cửa một lần nữa được mở ra, người phụ nữ của hắn đã thay xong rồi.
Chiếc váy hở vai, bó sát, lộ ra đường cong quyến rũ. Quần tất lưới đen, giày có gót cao vừa phải, đủ để tôn lên thân hình đồng hồ cát.
Mái tóc đỏ thẫm để xõa, cùng với phần mái che đi đôi mắt, tăng thêm phần bí ẩn, sang trọng của người sở hữu.
Lưu Y Tuyết lúc này trông thật đẹp, rất thần bí, quan trọng là không hở hang, nếu không những gã đàn ông ở đó sẽ nhìn cô không rời mất.
Khải Minh Kiệt cũng không kém cạnh gì. Từ bộ vest, áo sơ mi, cà vạt, tất cả đều là thiết kế cho hắn, nên tất nhiên sẽ rất đẹp, đồ độc nhất vô nhị mà.
Nhìn Lưu Y Tuyết mà hắn cứ ngẩn ngơ. Người con gái trước mặt hắn, đẹp quá.
Thấy bộ dạng như tên ngốc của hắn, Lưu Y Tuyết búng tay trước mặt Khải Minh Kiệt.
"Đi."
Được phu nhân gọi hồn, hắn ngay lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bé trước mặt, hôn một cái.
"Tuân lệnh thiếu phu nhân."
Tại nhà hàng kiểu Pháp.
Chiếc Mercedes quen thuộc đỗ trước cửa nhà hàng, trợ lí Lâm mở cửa cho hắn, hắn lại quay sang mở cửa cho cô, khoác tay nhau bước vào.
Thật là, có cần phải trịnh trọng thế không?
Chỉ là một bữa tối thôi mà, cần gì phải làm cho chúng phức tạp lên thế?
Đôi vợ chồng vừa bước vào nhân viên đã đứng dàn hàng trước cửa, lễ phép kính chào.
"Hoan nghênh Khải thiếu gia, Khải thiếu phu nhân."
"Mời hai vị đi theo tôi."
Một nhân viên dẫn cô và hắn lên tầng hai, trước ánh mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu con người.
Khung cảnh nơi đây thật đẹp. Rất sang trọng, quý phái, nhưng lại lạnh lẽo đến là lạ.
Đúng là càng giàu càng cô đơn, câu này quả không sai.
Trước mặt hai người giờ là Vương thiếu gia, đang ngồi nhìn ra ngoài ban công, nhận thấy sự hiện diện của đôi vợ chồng, anh liền đứng dậy.
"Chào. Mời ngồi."
Kèm theo đó là nụ cười tươi, đốn ngã bao nhiêu là trái tim phụ nữ.
Vương thiếu đúng là ga lăng hơn người, nhưng về độ lạnh lùng cũng không thua kém gì đâu nhé.
Lưu Y Tuyết cảm thấy Vương Mặc Thoại hôm nay rất khác thường. Mọi khi, anh rất hay cười, tươi là đằng khác. Dù lần này cũng cười, nhưng vẫn có thể nhìn ra có chút gượng ép.
Khải Minh Kiệt kéo ghế cho Lưu Y Tuyết ngồi, không quên thơm lên trán một cái.
Ngồi nhìn chằm chằm vào Vương Mặc Thoại, Lưu Y Tuyết muốn hỏi xem anh có sao không.
Nhận thấy ánh mắt quan tâm, Vương Mặc Thoại đáp lại ôn nhu.
"Tôi ổn. Chỉ là có chút mệt, cả ngày phải đi làm mà. Đâu có rỗi như chồng em đâu."
"Cả ngày chỉ biết làm vợ giận, rồi lại tìm cách dỗ vợ."
Nghe anh nói vậy cũng yên tâm, nhưng cái gì mà vợ vợ chồng chồng ở đây, muốn ăn đấm hả?
Khải Minh Kiệt ngồi mà cảm thấy mình như một cái bóng đèn. Rõ là bữa ăn ba người, từ lúc nào hắn đã là kẻ dư thừa không biết.
Bình giấm chuẩn bị đổ, khuyên mọi người chuẩn bị phao cho khỏi chìm!
Không chịu thua kém, bản chất trước nay là vậy, Khải Minh Kiệt quay sang bắt đầu gây chiến.
"Vợ tôi, cậu quan tâm làm gì?"
"Ồ? Tại sao lại không nhỉ? Chúng tôi là bạn mà, Tiểu Tuyết?"
Vương Mặc Thoại chắc ở lâu với hắn mà từ khi nào cũng mắc luôn cái bệnh cứng đầu này rồi.
Cãi nhau thì cứ cãi đi, lôi cô vào trận chiến làm gì?
Kệ đi, cứ gật đầu, chết thì thôi.
"Cậu thấy chứ? Bạn bè, quan tâm nhau là chuyện thường tình!"
Vương Mặc Thoại đắc ý còn Khải Minh Kiệt thì bắt đầu lên cơn. Sao cô có thể đồng ý cơ chứ? Cô theo phe nào vậy?
"Nói cho cùng Lưu Y Tuyết cũng là vợ tôi, cậu không được phép có hành động quan tâm thái quá như vậy!"
"Quan tâm thái quá? Chỗ nào?"
"Nhiều chỗ!"
Lạy chúa. Sao cãi cùn thế không biết.
Đường đường là Khải đại tổng tài tiếng tăm lừng danh khắp thế giới, vậy mà có thể cãi không lí lẽ như vậy à? Nhân viên Tập đoàn Khải thị có thấy nhục không khi họ có một ông sếp như vậy?