Con đường dưới ánh hoàng hôn nhuộm màu đỏ cam, một vẻ đẹp thơ mộng. Từng dấu chân nhỏ nhắn để lại trên cát, mang theo nỗi buồn trĩu nặng.
Hai chiếc xe một trắng một đen hiện ra trước mắt, Lưu Y Tuyết lê từng bước chân, nặng nhọc tới nơi có người chờ đợi.
Triệu Tuyết Nghi chạy đến đỡ Lưu Y Tuyết. Thấy vẻ mặt trắng bệch ánh lên trên khuôn mặt người bạn thân thiết, Triệu Tuyết Nghi đau lòng ôm lấy cô vào lòng.
Vương Mặc Thoại giận tím người. Trước khi đi đến chỗ Khải Minh Kiệt, anh quay đầu. "Trợ lí Lâm, phiền cậu đưa họ về nhà tôi."
Trợ lí Lâm gật đầu, "Tôi hiểu rồi."
Bộ dạng tức giận đến đỉnh điểm, đây là lần đầu trợ lí Lâm nhìn thấy trên gương mặt của Vương Mặc Thoại. Giờ có can thiệp cũng đã muộn, đai đen cả đấy!
Bóng dáng Khải Minh Kiệt hiện lên trước mắt, Vương Mặc Thoại càng sôi máu. Làm gì có chuyện anh để yên cho hắn được? Anh đã từng nói, nếu Khải Minh Kiệt thật sự là loại đàn ông khốn nạn ấy, nhất định anh sẽ đấm hắn.
Mặc dù biết có ẩn tình, nhưng hiện giờ anh không kiểm soát được bản thân nữa rồi, có cũng không muốn tìm hiểu. Bạn thân thì bạn thân, Vương Mặc Thoại đây nói được làm được.
Khải Minh Kiệt ngay khi nhận thức được rằng Vương Mặc Thoại đang ở đây, cả người đã mất thắng bằng, khuôn mặt lệch đi, trên má trái truyền đến cảm giác đau nhức.
Ngay khi lấy lại được ý thức, một cú đấm nữa vung đến, Khải Minh Kiệt thân thủ nhanh tránh né. Vương Mặc Thoại nghiến chặt răng, đáy mắt tràn ngập sự tức giận. Hắn nhíu mày, "Cậu nổi điên hả?"
Vương Mặc Thoại gắt lên. "Tôi đang nổi điên đây. Khải Minh Kiệt, đồ tồi nhà cậu! Sao cậu dám làm thế với cô ấy?"
Khải Minh Kiệt đưa tay quệt đi vết máu trên môi. "Tôi chỉ nói sự thật."
Vương Mặc Thoại vung một đấm. "Sự thật cái con khỉ!" Khải Minh Kiệt bắt lấy đấm của anh, tay còn lại vung lên nhắm đến mặt anh. Vương Mặc Thoại phút chốc mất cân bằng, ngay lập tức trở về trạng thái cũ. Anh lao đến, vung chân đá thẳng vào mạng sườn của hắn.
Khải Minh Kiệt trong lúc để lộ điểm yếu, không ngừng bị tấn công từ tứ phía. Hôm nay Vương Mặc Thoại khỏe và nhanh nhạy hơn bình thường, hắn không tài nào thích ứng kịp. Một loạt lượt tấn công liên tiếp, khiến hắn lảo đảo lùi về sau, ngã khụy xuống dưới cát.
Vương Mặc Thoại lấy lại sự bình tĩnh. Anh hít sâu, chỉnh đốn lại quần áo. Ánh mắt sắc lẹm, lướt xuống thân thể của người bạn thân phía dưới.
"Tình nghĩa anh em của chúng ta chấm dứt tại đây. Mọi mối quan hệ giữa chúng tôi và cậu, từ nay về sau sẽ không còn nữa."
Vương Mặc Thoại quay đi, "Rồi cậu sẽ hối hận."
Khải Minh Kiệt trên mặt đất, ôm lấy mạng sườn. Hơi thở loạn nhịp, khắp cơ thể bầm tím. Đôi môi rớm máu, hàm răng cắn chặt lại.
Vì một người phụ nữ, mà cắt đứt quan hệ với hắn? Rồi sau này hắn sẽ hối hận sao?
Khoảnh khắc bóng lưng nhỏ nhắn kia khuất trong tầm mắt, trái tim phía dưới lồng ngực như muốn nổ tung. Cảm giác đau thắt truyền khắp cơ thể, đại não như bị tê liệt.
Hắn gượng dậy.
Có cảm giác như hắn vừa đánh mất một người rất quan trọng trong cuộc đời.
Chiếc Mercedes màu đen đỗ trước cổng một căn biệt thự gần bệnh viện nơi Vương Mặc Thoại làm việc. Triệu Tuyết Nghi dìu Lưu Y Tuyết vào trong nhà, trợ lí Lâm đi sau bảo đảm an toàn.
Một cốc sữa nóng nhanh chóng được đưa cho Lưu Y Tuyết. Cô ngồi trên sofa, Triệu Tuyết Nghi ôm bả vai cô ngồi bên cạnh.
Thấy Lưu Y Tuyết cả người không động đậy, trợ lí Lâm lo lắng mấp máy môi với Triệu Tuyết Nghi. 'Phải làm sao đây?'
Triệu Tuyết Nghi cắn môi. Biết là rất đau lòng, nhưng không thể để cô hành hạ bản thân thế này được!
"Y Tuyết, uống sữa đi. Tôi biết cậu đau lòng, nhưng trong bụng cậu còn có một sinh linh. Nó không chịu được sự hành hạ của cậu."
Đôi bàn tay run rẩy cầm cốc, đưa lên môi. Miệng cốc chạm vành, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Lưu Y Tuyết run lẩy bẩy, không tự chủ được mà khóc nấc thành tiếng. Triệu Tuyết Nghi ôm cô vào lòng, đáy mắt cũng rưng rưng lệ. Trợ lí Lâm im lặng, tâm trí anh giờ không biết lạc nơi đâu.
Cho đến khi Vương Mặc Thoại trở về, Lưu Y Tuyết mới ngừng được dòng nước mắt.
Anh vỗ lưng cô. "Đừng khóc nhiều quá. Thai phụ không nên có cảm xúc tiêu cực."
"Cứ coi như vừa bị hỏng một dự án nhỏ đi. Cuộc đời cậu là một dự án lớn chưa hoàn thành." Triệu Tuyết Nghi đưa tay lau nước mắt còn đọng lại trên má Lưu Y Tuyết.
Chờ đến khi Lưu Y Tuyết bình tâm lại, trợ lí Lâm lên tiếng.
"Y Tuyết, cô định sau này sẽ thế nào?"
Phải rồi, chuyện tương lai. Không có hắn, liệu cô có thể vững tâm được không? Không có gì lạ khi Khải Minh Kiệt là chỗ dựa tinh thần chính của Lưu Y Tuyết. Giờ chỗ dựa bị sụp đổ, còn cách nào để cô vực lại tinh thần không?
Lưu Y Tuyết hít thở sâu, khuôn mặt đanh lại. "Tôi sẽ tự lập. Tôi sẽ làm mẹ đơn thân."
Đúng vậy, phải bỏ lại quá khứ. Nếu quá khứ thối nát vậy thì vứt bỏ đi, tương lai con cô cần cô.
"Tôi sự xây dựng lại cuộc đời."
Đây không phải là kết thúc. Là một khởi đầu mới cho cuộc đời của cô.