“Ý anh là sao?”
Nam Ngữ nhất thời không hiểu ý anh, chạm phải ánh mắt trầm tĩnh như nước đó, trong lòng không hiểu sao đột nhiên hơi căng thẳng.
Dưới ánh đèn vàng của căn phòng, ánh mắt anh thâm trầm khó đoán, cả bữa ăn ngày hôm nay anh còn động đũa rất ít, phải chăng tâm tình anh lại đang thấy khó chịu, muốn làm khó cô?
Trong đầu Nam Ngữ dường như đã dần quen với việc tính khí thất thường này của anh, thế nên mỗi khi cảm thấy anh thay đổi là cô lại phòng bị trước, chuẩn bị sẵn tinh thần để đối phó anh.
Mộ Hàn chỉ cần liếc mắt qua đã cảm nhận được hai vai cô hơi rụt lại, cả người có chút phòng bị với anh, sự khó chịu vô cớ lại bùng lên, nhưng lần này anh đã nhịn xuống.
Anh sẽ lùi một bước, không vạch trần cô.
Trên thương trường, cần phải nắm chắc mục tiêu, hiểu kĩ đối thủ, sau đó phản công thì mới giành phần thắng. Anh thừa nhận cô gái này rất có sức hút, nhưng cô đang che giấu anh rất nhiều điều, mà anh lại muốn chính miệng cô đích thân nói ra cho mình nghe.
Nam Ngữ thấy anh mãi không trả lời, bầu không khí bỗng nhiên chìm vào yên lặng khó xử, cô đứng dậy lên tiếng phá vỡ nó
“Bữa ăn này để tôi trả tiền cho.”
Hôm nay anh vì cô mà bị thương, còn giúp cô gặp được nhà thiết kế Alvis, bừa ăn này nên là cô trả thì sẽ phải phép hơn.
Thực ra trong lòng cô không muốn nợ anh quá nhiều. Nhưng thái độ khách sáo này của cô không làm anh cảm kích mà ngược lại bỗng thấy khó chịu hơn, Mộ Hàn dường như cảm nhận cô đang tạo khoảng cách giữa bọn họ, có điều bên ngoài vẻ mặt anh lại nhàn hạ đưa hóa đơn sang cho cô.
Nam Ngữ nhận lấy hóa đơn, vừa nhìn thấy số tiền thanh toán ở bên dưới thì khóe môi cô đã cứng đờ, không phải chứ? Chỉ là một bữa cơm thôi mà tốn hơn hai tháng lương của cô rồi, cô biết lấy tiền ở đâu ra mà trả cơ chứ?
“Sao vậy?”
“Không…không sao…”
Cô gượng cười khó khăn, làm sao đây, chẳng lẽ bây giờ lại nói với anh là cô không đủ tiền, nhưng mà như thế thì mất mặt quá.
“Không sao thì chúng ta đi thôi.”
Mộ Hàn vừa định đứng dậy thì đã bị cô ấn ngồi lại xuống ghế.
“Ừm..Mộ Hàn, ban nãy tôi thấy anh ăn rất ít, hay là anh ăn thêm một chút nữa đi.”
Đã mất bao nhiêu tiền cho một bữa ăn như vậy, thế mà anh thậm chí còn gần như không động đũa.
“Tôi no rồi.”
Anh nói.
“Sao có thể, tôi thấy anh còn chưa ăn tí gì mà.”
Cô gắp cho anh một miếng vào bát
“Anh ăn cái này thì vết thương sẽ mau lành.”
Mộ Hàn lại không chú ý đến nó mà nghĩ theo tư duy của anh.
“Em đang quan tâm tới tôi à?”
“Hả? Không…”
Cô đờ người mất ba giây, rõ ràng là cô muốn câu giờ một chút rồi nghĩ cách trả tiền, thế mà anh lại nghĩ rằng cô quan tâm anh?
Anh lại nghĩ rằng là cô đang ngại ngùng nên không dám nhận, nhếch khóe môi thành đường cong tuyệt đẹp nói
“Em không cần phải ngại. Tôi hiểu mà.”
Nam Ngữ “…”
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, Nam Ngữ mở ra xem, là tin nhắn của Phó Từ. Anh ta nhắc lại cho cô về đề nghị ban nãy.
Nam Ngữ đã đổi số điện thoại rồi mà anh ta vẫn tìm ra được, thực ra anh ta muốn lấy số của cô thì dễ như trở bàn tay, chỉ cần xem hồ sơ phỏng vấn của cô ở đài truyền hình mà thôi.
Lúc Phó Từ đến đồn cảnh sát bảo lãnh cho Phó Tĩnh, cô ta như người chết đuối vớ được ngọn cỏ cứu mạng, ở sau song sắt gọi tên anh trai. Còn lúc anh ta chưa đến thì cô ta lại như người điên chửi hết tất cả mọi người ở đây, còn uy hiếp sẽ kiện bọn họ.
Mấy người cảnh sát thấy bộ dạng kênh kiệu vênh váo đó cũng chẳng thèm quan tâm, mặc kệ cô ta chửi bới.
“Tôi đến bảo lãnh cho Phó Tĩnh.”
Người cảnh sát ngước lên nhìn thấy một người quần áo phẳng phiu là lượt, biết ngay là một công tử nhà giàu, thảo nào mà cô em gái kia lớn tiếng đến thế.
“Rất tiếc, mấy ngày nữa nhé, hiện tại không thể bảo lãnh.”
Phó Từ nhíu mày
“Tại sao? Chẳng phải bình thường chỉ cần nộp tiền là sẽ được thả ra ngay hay sao?”
“Đúng vậy, nhưng lần này thì khác, mời anh đi cho.”
Anh ta nói, sau đó xoay lưng lại không nói chuyện thêm với Phó Từ.
Phó Từ nhịn xuống. Ở đây là đồn cảnh sát, không tiện để gây sự, Phó Tĩnh thấy anh trai cứ thế đi mất thì hoảng loạn hét lên
“Anh!Anh đi đâu vậy? Mau đưa em ra khỏi đây đi!”
Ở cái chỗ chật chội hôi hám này, cô ta sắp phát điên lên mất!
Phó Từ đi ra bên ngoài đồn cảnh sát gọi điện cho Nam Ngữ, khốn kiếp lại là cô ta bày trò đây! Nhưng cô lại không thèm nghe máy, anh ta càng tức điên, nhà họ Phó có tiếng tăm ở trong giới, đối với loại chuyện này cảnh sát sẽ không làm khó, chỉ có thể là có người khác nhúng tay vào mà thôi.
“Khốn kiếp! Cô mau bảo tên bao nuôi cô thả em gái tôi ra! Nếu không thì đừng trách!”
Nam Ngữ vừa tắt âm cuộc gọi đi thì tin nhắn của Phó Từ lại gửi đến. sao anh ta cứ như đỉa đói vậy? Cô đọc tin nhắn, anh ta nói như thế là sao? Có người gây khó dễ cho anh ta à?
Cô đưa mắt nhìn Mộ Hàn ngồi bên cạnh đang gẩy gẩy mấy món ăn, Alvis cũng là do anh ta mời đến, chẳng lẽ Phó Tĩnh cũng là do anh ta nhúng tay vào?
Nhà họ Phó cũng coi là có chút tiếng tăm, nhưng nếu so với Mộ Hàn, có lẽ không bằng một gót chân.
Nam Ngữ không hiểu tại sao Mộ Hàn lại quan tâm đến loại chuyện này, có điều Phó Tĩnh cô ta làm thì cô ta chịu, chẳng liên quan đến cô.
Cô trả lời lại tin nhắn với anh ta.
“Em gái anh làm gì thì sẽ phải chịu hậu quả, anh quên là cô ta vu khống tôi à? Nếu hôm nay không phải cô ta bị lật tẩy thì người bị nhốt sẽ là tôi, kết cục có khi còn thảm hơn cô ta. Phó Từ, anh bênh vực, tiếp tay cho em gái mình như thế chẳng trách cô ta lại coi trời bằng vung! Tôi chẳng làm gì sai cả, nếu có người muốn ép anh thì chỉ là do các người làm quá nhiều chuyện xấu thôi!”
Phó Từ đọc xong tức điên lên, nhắn tin lại uy hiếp cô.
“Con mẹ nó Nam Ngữ, đừng ỷ mình có người chống lưng, cô muốn tôi công khai tất cả mọi bí mật của cô à?!”
“Có giỏi thì làm đi!”
Anh ta không ngờ cô lại lớn gan thế, anh ta không tị là không nắm được thóp cô!
“Nam Ngữ à Nam Ngữ…nếu tối nay cô mà không đến, để xem tôi trừng trị cô thế nào!”
Anh ta cười đầy xảo quyệt, sau đó lại gọi điện cho ai đó nhờ cậy mối quan hệ. tìm cách đưa Phó Tĩnh ra.
Ở trong nhà hàng, Nam Ngữ không giấu được tức giận với Phó Từ. Không ngờ anh ta còn cặn bã hơn cả cô nghĩ, thế mà năm xưa cô lại đồng ý yêu anh ta sau đó bị lừa một vố, đúng là có mắt như mù!
Mộ Hàn gác một tay qua thành ghế cô từ bao giờ, đột nhiên ghé sát lại gần
“Ai khiến em tức giận vậy?”
Nam Ngữ bỗng giật mình. gương mặt anh đẹp như tạc cách cô chưa đầy mười centimet làm trái tim cô loạn nhịp. Cô nuốt nước bọt một cái rồi kéo ghế lùi xa anh.
“Không có gì.”
Mộ Hàn nhướn mày, cũng chẳng truy hỏi
“Vậy chúng ta đi thanh toán.”
Vừa nghe đến thanh toán, cô đã suýt nữa lảo đảo trật chân ngã, may mà anh nhanh tay đỡ lấy cô. Nam Ngữ rơi vào trong lòng anh. cô đỏ mặt vội đẩy anh ra
“Cẩn thận chút.”
“Cảm ơn…”
Hai người trở ra quầy, điện thoại trong túi anh bỗng reo vang, Mộ Hàn đi nghe điện thoại, còn Nam Ngữ cầm hóa đơn thanh toán mà lấp máy miệng khó nói.
Cô gái thu ngân kia làm ở nhà hàng năm sao, từng thấy rất nhiều giới nhà giàu đến đây ăn nên vừa nhìn thấy đã nghĩ Nam Ngữ là loại phụ nữ bám víu đàn ông, chắc là không có đủ tiền thanh toán đây mà.
Cô ta phục vụ người giàu quen rồi, lại ghen tỵ vì Nam Ngữ xinh đẹp, mà gương mặt này có chút quen…
Chẳng phải là Nam Ngữ- đại tiểu thư lừng lẫy của Nam gia?
Ha…
Cô ta nhếch khóe môi khinh bỉ, năm đó ai chẳng biết đại tiểu thư Nam gia cắm sừng Phó thiếu gia, sau lại lấy cô em gái Nam Xuyên. Câu chuyện ấy hồi đó ai nấy đều xôn xao bàn tán, sỉ nhục Nam Ngữ không ra gì.
Thế mà bây giờ đã có người khác bao nuôi rồi đấy.
Người đàn ông lúc nãy khí chất còn hơn cả Phó Từ.
Cô ta càng ghen tỵ, định làm khó Nam Ngữ, lấy lòng Nam Xuyên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!