“Tinh!”
Thang máy vừa kêu lên một tiếng, chưa kịp mở ra hết thì Nam Ngữ đã vội lao ra chạy đi, không dám ngoảnh đầu lại nhìn Mộ Hàn. Bên ngoài sảnh là bữa tiệc nhạc xập xình, người chen chúc đông đúc nhảy nhót. Nam Ngữ hòa mình vào dòng người nhằm trốn khỏi anh, ở đây đông người như thế, còn lâu anh mới tìm được cô.
Nhưng căn bản là Mộ Hàn chẳng cần phải phí công phí sức chen lấn để tìm cô, anh cho người mai phục sẵn ở tất cả các cửa, đến một con ruồi cũng chẳng thể lọt qua, chỉ cần Nam Ngữ ra ngoài là sẽ rơi vào tay anh.
Nam Ngữ đứng bên trong mà mắt cứ phải ngó nghiêng xung quanh, tai nghe tám phương mắt nhìn tám hướng, chỉ sợ bị Mộ Hàn bắt được.
Người đàn ông đó thật nguy hiểm, ngay từ khí thế bá đạo cuồng ngạo và cả ánh mắt đen thẳm đó, nghĩ lại mà cô còn thấy rùng mình.
Nam Ngữ chờ một lúc, qua hai mươi phút mới yên tâm lẻn ra ngoài, bên ngoài chỉ có siêu xe đỗ thành hàng, taxi nhanh nhất cũng phải hai mươi phút nữa mới tới. Đang định đi bộ một đoạn rồi bắt taxi thì siêu xe đã bật đèn chạy tới.
Cô hoảng hốt trốn sau gốc cây, xung quanh các xe còn lại cũng đồng loạt bật đèn rồi rồ ga lên. Nam Ngữ không biết có chuyện gì xảy ra, lúc này Mộ Hàn đã từ trên chiếc siêu xe BMW bước xuống.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô, đôi mắt thâm thúy mà sắc bén, giống như mặt hồ sâu thẳm. Mỗi bước chân dường như mang theo khí thế bức người, anh từng bước đi tới trước mặt cô, còn chân của Nam Ngữ cứ như chôn chặt xuống đất, rõ ràng muốn chạy mà lại không chạy được.
Đồng tử đen tuyền nhìn cô, mái tóc hơi rối, vài sợi rơi trước trán, cổ áo lộ ra thấp thoáng vòm ngực với làn da màu đồng, áo sơ mi được xắn lên khuỷu tay, bắp tay săn chắc, hai bàn tay thoải mái đút vào túi quần âu. Trên khuôn mặt là lông mày hơi xếch tạo cảm giác lạnh lùng nghiêm nghị, đôi môi mỏng khẽ nhếch.
“Muốn chạy?”
Nam Ngữ cao gần đến một mét bảy mươi mà đứng trước anh vẫn thấp hơn một cái đầu, cô nắm chặt tay ngước lên nhìn anh, cất giọng bối rối cầu xin.
“Tôi đã xin lỗi anh rồi mà… tại sao anh lại muốn làm khó tôi chứ?”
“Làm khó?”
Mộ Hàn chợt ép cô vào gốc cây phía sau
“Cô làm bẩn quần của tôi.”
Nam Ngữ liếc xuống quần của anh, trên chiếc quần trắng tinh lại có một vệt đỏ đỏ kì quái. Không phải chứ? Ai bảo anh ta lại mặc quần trắng làm gì…còn cả bà dì của cô nữa, hại cô thảm chết rồi…
Nam Ngữ không biết đã khiến anh mất mặt với đám Hàn Đàm Diệp, lại còn căn bệnh sạch sẽ này khiến anh càng khó chịu. Cô chụm hai tay lại, bày ra vẻ mặt đáng thương.
“Đại ca à, xin anh tha cho tôi được không? Hay là tôi gửi anh tiền giặt ủi chiếc quần này nhé…”
Nói xong còn chớp chớp đôi mắt long lanh, cố nhỏ ra vài giọt nước mắt. Đáng tiếc điệu bộ diễn trò này lại không qua được mắt anh, Mộ Hàn chỉ lạnh lùng nói
“Lên xe” rồi quay người đi thẳng về chiếc BMW.
Mấy tên áo đen vừa nãy cứ đằng đằng nhìn cô, giống như là cô mà chạy thì sẽ có kết cục bi thảm, nhưng mà Nam Ngữ thực sự không muốn phải lên xe cùng người đàn ông như Mộ Hàn.
Trong lòng cô thầm tính toán, cô giả vờ đến gần chiếc xe, Mộ Hàn đứng đằng sau giống như áp giải tội phạm. Đúng lúc này Nam Ngữ xoay người lại định dùng cùi chỏ húc vào ngực anh một cái, mở đường máu chạy đi, nhưng động tác của anh còn nhanh hơn cô, chỉ bằng một tay đã khóa chặt tay cô lại. Nam Ngữ không chịu thua giơ chân lên định đá vào chỗ hiểm của anh thì ngay lập tức lại bị hai chân anh ép chặt, cả người nhất thời không thể động đẩy. Mộ Hàn nhếch môi châm biếm, cái công phu mèo ba chân này mà cũng dám giở ra với anh, đúng là cô nàng to gan.
Thực ra Nam Ngữ từng học Taekwondo, nhưng sức của cô làm sao mà đấu lại được anh. Lần này thì cô đã phải cắn răng chịu lên xe của Mộ Hàn.
Cứ đến đâu hay đến đó vậy, có lẽ là anh sẽ không biến thái đến mức làm gì cô trên xe đâu. Nam Ngữ nghĩ, có điều trong lòng vẫn không khỏi có chút sợ hãi.
Ở trên xe, cảnh vật phóng qua trước mắt cô vùn vụt, Nam Ngữ căng thẳng hỏi.
“Anh định đưa tôi đi đâu vậy?”
Mộ Hàn không trả lời, Nam Ngữ chỉ thấy gương mặt anh qua gương chiếu hậu. Trước đây cô làm người mẫu ảnh đã chụp chung với cả người mẫu nam rồi, nhưng chưa hề gặp ai đẹp như anh cả.
Ở Mộ Hàn là một vẻ đẹp nam tính, quyến rũ, bí ẩn đầy nguy hiểm, vậy mà có rất nhiều người lại cam tâm tình nguyện lao vào như thiêu thân.
“Sao? Sợ tôi ăn thịt cô à?”