"Thiếu gia , cậu mơ thấy ác mộng sao ?"
" Phải ... Tôi mơ thấy cô ấy sinh rất đau đơn còn mất rất nhiều máu "
Ông ta cũng tính được mang thai chắc cũng đến lúc sinh rồi .
" Thiếu gia đừng lo lắng . Thiếu phu nhân nhất định sẽ vượt qua vì cô ấy là
một người rất lương thiện"
Dương Lục Phong nghe thấy ba chữ " thiếu phu nhân" liền tự cười chính mình. Không phải hắn hiểu lầm cô có lẽ bây giờ hai người đã kết hôn rồi đi .
Quản gia Lệ đi đến đưa cháo cho hắn an ủi
" Thiếu gia cậu ăn chút cháo đi . Có sức tìm được thiếu phu nhân mới giữ cô
ấy lại"
" Ông nói xem cô ấy có hận tôi không ?"
" Cô ấy yêu thiếu gia như vậy nhất định sẽ không hận cậu"
Ba năm sau . Trần Nguyệt Nhi làm chủ của một shop thời trang có hơn 5 chi nhánh tại Canada . Một phần cũng nhờ Lâm Việt giúp đỡ cô rất nhiều , Lâm Nhất Tuấn cũng đã tròn ba tuổi một cậu bé thông minh và rất đáng yêu, đường nét tuấn tú ngay từ nhỏ . Cô đang làm việc tính toán sổ sách trong phòng , cậu bé chạy vào khoe đồ chơi với cô
"Mę oi , mę ơi"
Trần Nguyệt Nhi bế Lâm Nhất Tuấn ngồi lên đùi mình cưng chiều hỏi :
" Sao thế con ?"
Cậu bé đưa chiếc máy bay vừa được mua cho cô xem háo hức nói:
" Mẹ xme chiếc máy bay Lâm papa mới mua cho con có đẹp không ?"
Cô nhéo má phúng phính của cậu bé giả vờ trách cứ
" Con lại đòi ba mua nữa à ? Trong tuần này đã mua hơn 3 bộ đồ chơi rồi . Không được mua nữa nhé rất phí".
Lâm Việt từ bên ngoài đi vào nghe vậy lên tiếng bênh
" Không phí , Nhất Tuấn thích mà đúng không ?"
" Dạ đúng rồi. Lâm papa là nhất "
" Hazzz không cãi được với hai người "
Cả ba người sống chung một nhà nhưng cô và con mình ngủ chung một phòng , Lâm Việt ngủ riêng một phòng . Ba năm trôi qua cô cũng hiểu được ý của Lâm Việt nhưng mọi thứ anh làm đều vì cô và cậu bé . Trần Nguyệt Nhi rất cảm động cũng nghĩ đến việc sẽ một lần nữa mở lòng chấp nhận anh .
Reng reng reng tiếng chuông điện thoại cô vang lên . Là mẹ cô gọi , Lâm Việt thấy vậy bế Lâm Nhất Tuấn ra ngoài cho cô không gian riêng
"Da me"
" Nguyệt Nhi ba con bệnh rồi về thăm ông ấy đi"
Cô bất ngờ lo lắng hỏi
" Có nặng không mẹ ? Ba không phải bình thường rất khỏe sao ?"
" Hazzz ba con nói muốn gặp con và cháu trai của mình . Nhớ mãi nên sinh ra bệnh"
Trần Nguyệt Nhi cũng hết cách từ khi sinh con cô chưa về thăm cha mẹ lần nào.
" Dạ , con sẽ cố gắng sắp xếp"
" Khoan con nhớ gọi cậu gì đó về chung"
" Ý mẹ là Lâm Việt sao ?"
" Chứ còn ai dù sao cũng là ba của cháu mẹ"
"Vâng con biết rồi"
" Ừm nhớ về đấy mẹ tắt đây"
Tắt máy cô đi ra ngoài thấy Lâm Việt đang cho cậu bé ăn trái cây . Thấy cô ra ngoài anh liền hỏi
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!