" Dương tổng , quả thật là nhóm mười lăm người tám nam bảy nữ . Thiếu phu nhân đi cùng với người tên Thảo Hương đã đến biển an toàn. Họ thuê một homestays lớn ngay biển để ở. Nơi đó cần bốn tiếng đi xe"
"Được rồi"
Hẳn ngả người nằm xuống giường thở dài cũng may cô đến đó an toàn . Hắn lại nhìn bên cạnh , khắp căn phòng thiếu đi bóng dáng của cô , thiếu đi hơi thở còn có tiếng cười . Trên giường chỉ còn mùi của cô ấy.
Dương Lục Phong ôm lấy chiếc gối cô hay nằm ngửi mùi hương trên đó" Thật sự rất nhớ cô ấy". Đêm nay không có cô hắn cảm thấy một đêm thật dài .
Sáng sớm mặt trời vừa mới nhô cao, Trọng Ân cùng Khải Hoàng gõ chảo vào phòng của cô và Thảo Hương lúc cả hai còn ngủ say do tối qua ống không ít .
"Keng Kengg keng ! Mau dậy đi hai cô nương . Mau dậy, mọi người đi dạo biển hết rồi "
Thảo Hương ném chiếc gối nằm vào hai tên dám làm loạn buổi sáng mắng:
"Hai cái tên này thấy sống đủ rồi à ?"
"Phải đó ! Mau dậy đi"
Thấy Trần Nguyệt Nhi và Thảo Hương không có ý định muốn thức dậy . Hai người đành dùng biện pháp mạnh là lôi xuống giường
"Aaa... té té" - Trần Nguyệt Nhi thấy chân mình bị lôi liền la lớn
Cuối cùng không thể nào ngủ được với hai thằng bạn . Thảo Hương cùng cô đã xuống giường, hai tên đó đi qua phòng khác gõ tiếp.
"Đúng là hết nói nổi mà , vẫn như lúc mười tám tuổi" - Cố lên tiếng
Một lúc sau , mọi người đều tập hợp đầy đủ tại phòng khách. Cùng nhau di chuyển đến nhà hàng đã đặt bàn ăn trước đó . Do nhà hàng nằm ngay cạnh biển nên mọi người đi bộ đến sẵn ngắm biển lúc buổi sáng thật sảng khoái cảm giác không tồi .
Buổi sáng dùng xong , mọi người ra biển tắm nước biển quá lạnh khiến tay chân như muốn đóng băng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!